Rể Quý Rể Hiền

Chương 1737

Chương 1737

Cho nên mới muốn thông qua lời nói này, để cho Lê Tiểu Quyền thu tay lại, đừng nên làm một vài loại thủ đoạn nho nhỏ.

Còn về việc Lê Tiểu Quyền có nghe theo hoặc là không nghe theo, vậy thì tất cả những thứ này đều do chính bản thân của anh ta.

“Hai người không mua được vé có đúng hay không? Vậy thì ngồi vào chỗ của tôi đi.”

Cao Phong vuốt mái tóc đen mượt của cô bé gái kia, sau đó nhìn về phía người đàn ông trung niên kia nói.

“Chuyện này…” Người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn sắc mặt của cô bé gái kia một chút, cuối cùng trên khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ cảm kích, luôn miệng nói cảm ơn với Cao Phong.

Đợi sau khi người đàn ông trung niên ôm theo cô bé kia ngồi xuống xong, Cao Phong mới thong thả đưa một cánh tay lên, vịn vào phía sau lưng ghế, đứng ở bên người của của Lâm Hướng San.

Cho đến tận lúc này Lâm Hướng San mới chậm rãi phục hồi lại được tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, sau đó cô ta không nhịn được mà âm thầm duỗi một ngón tay cái ra với Cao Phong.

Cao Phong lắc đầu cười khẽ, nhưng mà sau đó cũng không tiếp tục để ý tới Lâm Hướng San nữa.

Cao Phong không phải người được gọi là tốt bụng hay có tấm lòng cao cả như Bồ Tát gì đó, nhưng mà anh có ranh giới cuối cùng của chính mình. Có một số việc, quả thực là anh không có cách nào có thể khoanh tay đứng nhìn được.

Nhưng mà có điều là, sau khi Lâm Hướng San đưa ngón tay cái ra với Cao Phong xong thì cô ta lại không nhịn được mà để lộ ra vẻ mặt có chút lo âu.

Dựa vào sự hiểu biết của Lâm Hướng San về Lê Tiểu Quyền, chỉ sợ rằng là Lê Tiểu Quyền sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy.

Nếu như mà chuyện anh ta bị người ta vả bạt tai mà truyền tới Thủ đô, vậy thì sợ rằng anh ta sẽ bị vô số những tên cậu ấm nhà giàu cười đến rụng răng.

Vào thời điểm mà Lâm Hướng San ở bên này đang cảm thấy vô cùng lo lắng, thì Cao Phong lại không có bao nhiêu để ý tới chuyện này, anh chỉ cúi đầu nhìn thời gian đang hiển thị ở trên đồng hồ, trong lòng âm thầm tính toán thời gian xe lửa đến trạm.

Sau khi tiết mục hát đệm ở nơi này được trình diễn xong thì bên trong toa tàu cũng trở nên vô cùng yên tĩnh, mỗi một người đều không dám nói chuyện một cách lớn tiếng nữa.

Xe lửa đi thêm khoảng chừng một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đã đến được ranh giới địa phận Thủ đô của Việt Nam.

Cùng lúc đó.

Bên trong hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao.

Cao Anh Hạo đã quay trở lại trung tâm đảo để điều dưỡng vết thương, chỉ có ở chỗ này, mới có thể triển khai sự tấn công càng thêm nhanh chóng và mạnh mẽ đối với Khối Tập đoàn Đế Phong.

Dẫu sao thì, trung tâm đảo mới là địa bàn quan trọng nhất của nhà họ Cao, rất nhiều chỉ thị đều cần phải thông qua nơi này để phát ra bên ngoài.

Lúc này bốn đảo lớn nằm ở các phía đông nam tây bắc đều đã khôi phục lại được lực lượng võ trang thêm một lần nữa, hơn nữa, số người tăng lên so với trước đó cũng không chỉ hạn chế ở con số gấp đôi.

Những quân đoàn chiến sĩ vốn đang thi hành những nhiệm vụ ở bên ngoài của nhà họ Cao kia cũng đã gấp rút bị triệu tập quay trở lại, tiến hành gia tăng lực lượng an ninh ở khu vực hải đảo cho nhà họ Cao.

Trước khi ván cờ giữa nhà họ Cao và Cao Phong phân chia ra được sự thắng bại cuối cùng, toàn bộ tất cả lực lượng của nhà họ Cao đều phải duy trì trạng thái toàn quân chuẩn bị chiến đấu, bất cứ lúc nào cũng phải giữ vững tinh thần chuẩn bị chiến đấu.

Lúc này, có mấy người đang ngồi ở bên trong căn phòng của Cao Anh Hạo, đang cùng thảo luận vấn đề gì đó.

“Trưởng lão, tôi nghe người phía dưới báo cáo lại rằng, có vẻ như Cao Kình Thiên đã rời khỏi Thành phố Hà Nội?”

“Vào thời điểm này mà ông ta rời khỏi Thành phố Hà Nội làm cái gì chứ?” Cao Anh Hạo đốt một điếu thuốc, sau đó khẽ cau mày lại mà hỏi.

Vị trưởng lão thứ nhất nghe thấy vậy thì im lặng, trầm ngâm trong mấy giây, sau đó mới hỏi: “Có thể nắm bắt chắc chắn được hành tung của Cao Kình Thiên như thế nào hay không? Nếu như mà có thể xác định được một cách rõ ràng thì…”

Nói tới chỗ này, trong mắt của vị trưởng lão thứ nhất đột nhiên lóe lên một tia ánh sáng rét lạnh của ý nghĩ muốn giết người.

“Không thể, Thành phố Hà Nội đã bị Cao Kình Thiên phong tỏa kín kẽ đến mức gió thổi không lọt, có thể lấy được tin tức ông ta rời khỏi Thành phố Hà Nội đã là chuyện vô cùng không dễ dàng rồi.” Cao Anh Hạo cau mày lại nói.

Những người khác nghe xong lời này thì cũng đều khẽ gật đầu, bày tỏ rằng điều mà Cao Anh Hạo nói là không sai.

Trong khoảng thời gian hai ngày này, bọn họ cũng đang nghĩ biện pháp để có thể đẩy lực lượng của nhà họ Cao thâm nhập vào bên trong Thành phố Hà Nội.

Bình Luận (0)
Comment