Rể Quý Rể Hiền

Chương 1739

Chương 1739

Những người khác nghe thấy vị trưởng lão thứ nhất kia nói tới thực lực của Cao Phong thì cũng không nhịn được mà khẽ nhíu mày lại.

Ở trong nhận thức của bọn họ, Thân Thái Nguyên chính là người luyện võ mạnh nhất của mẫn thành.

Nhưng mà ngay cả Thân Thái Nguyên cũng không phải là đối thủ của Cao Phong, vậy thì bọn họ lại có thể tìm được cao thủ từ vùng đất nào đến để đi chế ngự được Cao Phong đây chứ?

“Không được thì liên lạc với những tổ chức sát thủ ở hải ngoại thử xem sao, sau đó mời tới một vài cao thủ siêu cấp, tiền bạc không phải là vấn đề.” Cao Anh Hạo suy nghĩ một chút sau đó mới cất tiếng nói, bất kể như thế nào, anh ta cũng đều phải bắt sống được Cao Phong quay trở về, dù cho anh ta có phải trả một cái giá thật là lớn cũng không từ bỏ.

Ý tưởng này của Cao Anh Hạo đã lấy được sự ủng hộ từ rất nhiều người.

“Chuyện này cứ để cho tôi đi làm, tôi có thể liên lạc được với một vài thế lực ở hải ngoại.” Một tên trong dòng thứ của nhà họ Cao xung phong nói.

Cao Anh Hạo khẽ gật đầu, nói lại một lần nữa: “Thành phố Hà Nội bên kia cũng phải tiếp tục nghĩ biện pháp để cho người thâm nhập vào bên trong, nếu như đại đội không thể tiến vào được, vậy thì phân nhỏ ra thành từng nhóm rồi tiến vào.”

“Chỉ cần ăn mòn được thế lực của Cao Kình Thiên từ bên trong, vậy thì đến lúc đó căn bản là không cần đến một binh một chốt thì chúng ta cũng vẫn có thể hoàn toàn làm tan rã được lực lượng của anh ta.”

“Nếu như có thể thâm nhập được vào đến bên người của Kim Tuyết Mai kia, lợi dụng điểm yếu Kim Tuyết Mai đó để uy hiếp được Cao Kình Thiên, vậy thì chuyện lần này sẽ càng thêm hoàn hảo.”

Cao Anh Hạo càng nghĩ thì càng cảm thấy hưng phấn, không nhịn được mà nở một nụ cười lạnh.

Tiến hành kế hoạch song song ở cả Thành phố Hà Nội cùng với Thủ đô, bất kể là bên nào thành công thì cũng có thể đạt tới được mục đích mà Cao Anh Hạo mong muốn.

Sau khi mọi người bàn bạc và trao đổi xong thì mỗi người đều tự mình tản đi.

Cao Anh Hạo quay đầu nhìn về phía trời xanh biển xanh ở bên ngoài cửa sổ, không nhịn được cười lạnh một tiếng.

“Cao Kình Thiên, tôi đang rất mong đợi đến ngày đó sẽ được gặp lại anh thêm một lần nữa!”

Một tiếng cười nhạt mang theo ý vị sâu xa vang lên ở bên trong căn phòng.

Trên xe lửa.

Lúc này xe lửa đã tới gần trạm cuối Thủ đô, đầu xe bắt đầu gián đoạn dừng việc vận hành động cơ lại, tốc độ của toàn bộ đoàn tàu cũng đang từ từ hạ xuống.

Nhiều nhất là khoảng năm phút đồng hồ, xe lửa đã hoàn toàn dừng lại ở trạm xe lửa Thủ đô.

Mà sau khi đoàn xe lửa tới được nhà ga Thủ đô, Lê Tiểu Quyền vốn dĩ đã trở nên thành thật lúc này lại một lần nữa sôi nổi trở lại.

Sau khi Lê Tiểu Quyền đi đến nhà vệ sinh gọi một cú điện thoại xong quay trở lại thì trên mặt của anh ta lại một lần nữa mang theo dáng vẻ kiêu căng và hống hách.

Đã đến được Thủ đô, vậy thì Lê Tiểu Quyền anh ta chính là ông nội!

Ở trong mắt của Lê Tiểu Quyền, ngay cả một con kiến hôi thôi thì Cao Phong nho nhỏ kia cũng không bằng.

Mà một số ít những người thích xem trò vui, lúc này đều đang dùng ánh mắt cười vui trên sự đau khổ của người khác để mà nhìn Cao Phong, giống như là bọn họ đã dự liệu được Cao Phong sẽ có kết quả gì.

Lâm Hướng San giống vậy cũng cảm thấy có chút lo lắng, bàn tay thon dài và trắng nõn hơi siết chặt lại, trong lòng suy nghĩ phải dùng biện pháp nào mới có thể giúp cho Cao Phong thoát thân được.

“Cao Vũ, mày có biết, quy luật sinh tồn chủ yếu ở Thủ đô này là cái gì không?”

Bỗng nhiên, Lê Tiểu Quyền nhìn Cao Phong, cất lời hỏi với ý vị sâu xa.

“Không biết.” Cao Phong hờ hững trả lời, chỉ tiện tay gửi một đoạn tin nhắn đi.

Đầu bên kia rất nhanh cũng đã trả lời lại mấy chữ, tất cả cứ yên tâm!

Sau khi nhìn thấy được năm chữ này, trong lòng của Cao Phong hiện tại cũng đã an ổn lại được không ít.

Dựa vào lực lượng đang rải rác lúc này của Khối Tập đoàn Đế Phong, việc muốn tiến hành liên minh giữa hàng trăm thành phố cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.

Đối với vùng đất có tầm quan trọng lớn giống như Thủ đô, đương nhiên cũng sẽ có thế lực tiến hành cắm rễ sinh tồn.

“Vậy thì ngày hôm nay tao sẽ nói cho mày biết, quy luật sinh tồn chủ yếu ở Thủ đô này chính là khiêm tốn!”

“Cái gọi là khiêm tốn, chính là cụp chặt đuôi lại để mà làm người, có rất nhiều người không hiểu đạo lý này, bao gồm cả mày nữa.”

“May mắn là mày đã đụng phải tao, cho nên ngày hôm nay tao sẽ mang đến cho mày một khóa học thật tốt.” Lê Tiểu Quyền chậm rãi nhấc người đứng lên, sau đó hơi nghiêng về phía trước mà nhìn Cao Phong.

Bình Luận (0)
Comment