Rể Quý Rể Hiền

Chương 1774

Chương 1774

Tựa như bọn họ có thể ngồi chung một chỗ uống rượu với Cao Phong đã là vinh hạnh to lớn của Cao Phong vậy.

“Anh Khang, theo em thấy thì, Cao Vũ kia cả đời này cũng chưa từng được uống qua rượu ngon như vậy, cho nên mới muốn uống nhiều thêm một chút.” Một cô gái bĩu môi cười nói.

“Đúng vậy! Nói rất đúng!” Lý Hiểu Khang chợt vỗ bắp đùi nói: “Lời này không hề sai! Giá một chai rượu này cũng phải hơn hai mươi triệu, sợ là cả đời này của anh ta cũng chưa từng thấy.”

“Còn có chi phí của căn phòng riêng này, gần ba trăm bốn mươi triệu, Cao Vũ kia dám nghĩ tới sao? Nghĩ thôi anh ta cũng không dám nghĩ.”

“Đôi giày kia của anh ta giẫm ở trên tấm thảm này, nhất định chính là đang làm nhục tấm thảm, ha ha ha!”

Lý Hiểu Khang càng nói càng hưng phấn, không nhịn được ha ha cười lớn.

Vừa lúc đó, Lâm Hướng San và Cao Phong đẩy cửa tiến vào trong phòng, đi tới chỗ đám người.

Sắc mặt của Lâm Hướng San lúc này rõ ràng có chút khó coi.

Tuy nói hiệu quả cách âm của phòng riêng như này không tệ, nhưng giọng nói của Lý Hiểu Khang lớn như vậy, ở ngoài cửa vẫn có thể nghe thấy.

Những lời Lý Hiểu Khang mới vừa nói, đều đã bị Lâm Hướng San nghe thấy rõ ràng, cho nên tâm tình lúc này tự nhiên sẽ không quá tốt.

“Tôi nói với mấy người, con người ấy à, phải biết mình đến từ đâu, người thế nào thì nên ở nơi như thế đó.”

“Vòng xã hội không giống nhau, nếu như nhất định muốn sáp lại với nhau, vậy thì chính là tự mình tìm khó coi cho mình.” Lý Hiểu Khang còn đang không ngừng hả hê nói.

“Anh Khang, đừng nói nữa, đừng nói nữa…” Có người thấy được Lâm Hướng San và Cao Phong đi tới, cho nên nhỏ giọng ngăn Lý Hiểu Khang lại.

“Tại sao không nói? Cứ coi như là Cao Vũ kia đứng ở chỗ này, ông đây cũng dám nói!”

“Trong túi không có mấy đồng tiền, còn dám tới chỗ như vậy, nếu như bất cẩn đánh vỡ một cái ly rượu thì sợ là anh ta cũng con mẹ nó không bồi thường nổi!”

“Ông đây nói anh ta hai câu thì sao?” Mặt Lý Hiểu Khang đầy vẻ coi thường.

“Tôi có thể nào đi nữa, thì cũng không để cho mỗi lần tụ tập đều phải đợi một cô gái đến mời khách.” Bỗng nhiên, một giọng nói thản nhiên truyền tới.

“Ầm!” Đầu tiên, Lý Hiểu Khang cảm thấy sửng sốt một chút, sau đó vỗ tay lên bàn, chỉ vào Cao Phong mắng: “Cao Vũ, anh con mẹ nó có ý gì?”

Lúc này, ngay cả đứng mà Lý Hiểu Khang cũng đều có chút đứng không vững, mượn men rượu làm cho mụ mị, bảy phần không phục, tám phần không cam lòng.

“Tôi có ý gì, anh hẳn là còn rõ hơn tôi.” Cao Phong hờ hững trả lời.

Lâm Hướng San vội vàng xoay người, nháy mắt với Cao Phong, ý bảo Cao Phong đừng nói nhiều đến đề tài này.

Cao Phong nhìn Lâm Hướng San, than nhẹ một tiếng, sau đó khẽ lắc đầu.

“Hừ! Cao Vũ, tôi thấy anh đang rượu mừng không uống lại thích uống rượu phạt đấy, anh có biết không, một tên nghèo hèn giống như anh, anh có muốn lau giàu cho tôi, tôi cũng không muốn đấy?”

“Không thân phận, không bối cảnh, không tướng mạo còn không có tiền, ngay cả tư cách quen bạn gái anh cũng không có!”

“Thật không biết chị San có phải mắt bị mù rồi hay không, sao lại vừa ý tên vô dụng như anh.” Lý Hiểu Khang giống như người phát điên, chỉ tay vào Cao Phong, tức miệng mắng to.

“Lý Hiểu Khang, cậu có ý gì, cậu thật là quá đáng!”

Lâm Hướng San đột nhiên tiến lên, đẩy Lý Hiểu Khang một cái, khiến cho thân người Lý Hiểu Khang lảo đảo ngã xuống ghế.

“Chị San chị San, anh Khang uống nhiều rồi, uống nhiều rồi, không phải cố ý nói vậy.”Người xung quanh vội vàng đi lên kéo Lâm Hướng San.

“Uống nhiều rồi là có thể tùy tiện mắng chửi người sao? Cậu ta dựa vào cái gì mà mắng Cao Vũ là đồ vô dụng?” Lâm Hướng San cắn chặt hàm răng nói.

“Ha ha…” Lý Hiểu Khang chậm rãi vịn vào ghế sô pha để đứng vững thân thể, trừng con ngươi đỏ ngầu lên mắng: “Tôi nói anh ta là đồ vô dụng thì anh ta chính là đồ vô dụng, còn cần dựa vào cái gì?”

“Được thôi, vậy tôi sẽ nói cho cô biết, tôi dựa vào cái gì!”

Lý Hiểu Khang nắm lấy chìa khóa chiếc G-Class ở trên mặt bàn lên, sau đó quơ quơ trước mắt của Cao Phong, hỏi: “Chạy dòng G cao cấp nhất, hơn mười lăm tỷ, anh có không?”

Lời này vừa mới rơi xuống, mọi người đều quay đầu nhìn về phía Cao Phong.

“Lý Hiểu Khang cậu…” Lâm Hướng San cắn chặt hàm răng, há miệng muốn nói chuyện.

“Chị San, trước tiên chị đừng nói gì hết, làm bạn của chị, việc lớn như chị muốn tìm bạn trai, chúng em cũng phải thay chị kiểm định một chút mới đúng chứ.” Không đợi Lâm Hướng San nói xong, một cô gái đã dứt khoát ngắt lời.

Bình Luận (0)
Comment