Rể Quý Rể Hiền

Chương 1785

Chương 1785

“Cậu Vũ, mọi người mau ngồi đi, tôi sẽ lập tức cho người mang rượu cao cấp lên.” Ở trước mặt của Cao Phong, Ngô Quý Sơn thật sự giống như là một tên thuộc hạ vậy, nói chuyện hay làm việc cũng đều cực kỳ cung kính.

“Thật sự không cần làm phiền nữa, chúng tôi đã kết thúc.” Cao Phong khẽ khoát tay.

“ Cái này…” Ngô Quý Sơn ngẩn người, có chút không biết làm sao.

Vừa sợ chiêu đãi Cao Phong không chu toàn, vừa sợ làm trễ nãi chuyện của Cao Phong, trong lúc nhất thời có chút tiến lùi đều không được.

“Giám đốc Quý Sơn, mời Giám đốc tới đây một chút.” Nhân viên phục vụ bỗng nhiên kêu một tiếng.

Ngô Quý Sơn chào hỏi Cao Phong một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ hạ thấp giọng, đơn giản tóm tắt lại tình cảnh nhìn thấy trước đó giữa đám người Lý Hiểu Khang cho Ngô Quý Sơn một lần.

Ngô Quý Sơn càng nghe, sắc mặt càng âm u.

Rất nhanh, Ngô Quý Sơn lại lần nữa đi trở về, cầm một tấm thẻ ngân hàng ra, dùng hai tay đưa tới trước mặt của Cao Phong.

“Cậu vũ, trong thẻ này có bốn tỷ, hủy bỏ việc trả tiền trước đó của cậu.”

“Khách sạn này chính là của cậu, sao có thể thu tiền của cậu được!” Ngô Quý Sơn vừa đưa thẻ ngân hàng ra, vừa cung kính nói.

Cao Phong suy nghĩ một chút, cũng không từ chối, thuận tay nhận lấy thẻ ngân hàng.

Sau đó, Ngô Quý Sơn liếc mắt nhìn đám người Lý Hiểu Khang một lượt, lại nói: “Cậu Vũ, nếu hôm nay cậu không có hứng thú ở lại chơi, vậy thì ngày khác cậu lại tới đây đi, tôi nhất định sẽ tự mình uống với cậu mấy ly.”

Cao Phong và Ngô Quý Sơn vừa nói, vừa cùng nhau đi ra bên ngoài phòng bao.

Lâm Hướng San dĩ nhiên là muốn đi cùng Cao Phong, cho nên cũng theo chân hai người bọn họ đi ra ngoài.

“Xin mời mọi người, nơi này phải quét dọn rồi.” Nhân viên phục vụ nhìn đám người Lý Hiểu Khang, dùng vẻ mặt bình thản nói.

“Anh con mẹ nó có ý gì? Ông đây là khách hàng! Là thượng đế!” Lý Hiểu Khang cắn răng, muốn tìm về chút mặt mũi từ trên người của nhân viên phục vụ.

Nhưng mà, sau khi nhân viên phục vụ nghe vậy thì lại cười lạnh một tiếng.

“Người đắc tội với anh Vũ, sau này sẽ là khách hàng thuộc danh sách đen của Khách sạn Hoàn Thịnh chúng tôi.”

“Cho nên vị khách này, kiếp sống thượng đế của anh ở nơi này, đến đây là chấm dứt.”

Nghe được lời nói này của nhân viên phục vụ, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên cực kỳ khó coi, tựa như bị người ta hung hăng quạt mấy bạt tai vậy.

“Mày con mẹ nó…” Lý Hiểu Khang vừa mới há miệng, muốn nói chuyện.

“Đúng rồi anh này, Khách sạn Hoàn Thịnh này của chúng tôi có mười bảy chi nhánh ở Thủ đô, còn có quan hệ không tệ với hai mươi sáu Khách sạn khách.”

“Về sau những chỗ này, cũng đều sẽ thêm tên của các vị vào danh sách đen, từ chối tiếp đãi!”

“Còn về chuyện đó là những nơi nào, vậy thì mời anh tự mình đi trải nghiệm vậy.”

Khuôn mặt của nhân viên phục vụ lộ ra vẻ hài hước, sau khi nói xong thì cũng lập tức xoay người rời khỏi phòng.

Lý Hiểu Khang vô cùng tức giận, đưa tay nắm lấy một chiếc ly đựng rượu vang, cuối cùng hung hăng ném xuống nền đất.

Mặc dù có thảm cản lại, nhưng mà ly rượu vẫn bị vỡ nát bấy.

“Con mẹ nó, tức chết ông đây! Đúng là tức chết ông đây rồi!” Lý Hiểu Khang cắn răng mắng to.

“Bốp!”

Bỗng nhiên, người phục vụ kia lại ló đầu vào một lần nữa vào, nói: “Thưa anh, thảm ở bên trong phòng này là loại nhập khẩu, được chế tạo từ lông của thiên nga đen, giá cả cực kỳ đắt đỏ, còn có ly rượu mà anh đập vỡ kia, trị giá mười ba triệu sáu trăm nghìn, một lát nữa mời anh đến quầy lễ tân tính tiền.”

“Mày!” Lý Hiểu Khang càng nghe càng tức giận, thiếu chút nữa cũng đã phun ra một ngụm máu tươi.

“Tao con mẹ nó đưa cho mày mười ba triệu sáu trăm!” Lý Hiểu Khang mắng một câu, thêm một lần nữa đưa tay cầm một ly rượu lên.

“Chuyện gì xảy ra vậy hả? Còn có người dám gây chuyện ở Khách sạn Hoàn Thịnh sao?” Bỗng nhiên, một giọng nói thô lỗ vang lên.

Ngay sau đó, bảy, tám người đàn ông đầu trọc, thân thể cao lớn, cường tráng bước đi vào, đưa mắt nhìn chằm chằm không rời đám người Lý Hiểu Khang.

Trong nháy mắt, Lý Hiểu Khang đã như quả bóng xì hơi, vội vàng buông ly rượu xuống, sau đó ảo não dẫn những người khác rời đi.

Bình Luận (0)
Comment