Rể Quý Rể Hiền

Chương 1800

Chương 1800

Anh thấy viên đá đó có màu xAnh Cao, nó chỉ nổi ở bên ngoài có nghĩa là nó chỉ xanh ở lớp vỏ.

Con lớp bên trong, viên đá này có màu xám và trắng, nên nó chỉ là viên đá bình thường thôi.

Một vết cắt có thể đưa người ta lên thiên đường hoặc xuống địa ngục, vết cắt này đã đưa ông chủ Tôn xuống địa ngục.

“Không thể nào, tôi khẳng định một trăm phần trăm viên đá này có thể ra ngọc quý.” Ông chủ Tôn cầm viên đá đã bị tách đôi, lẩm bẩm với âm thanh run rẩy.

Cao Phong khẽ lắc đầu, sau đó đi sang một bên.

Trong kinh doanh chơi đá này, cho dù là một người đổ thạch có kinh nghiệm hơn ba mươi năm cũng không thể nào chắc chắn một trăm phần trăm được!

Nhưng mà vẻ ngoài viên đá đó của ông chủ Tôn đúng là rất đẹp, cho nên mới làm cho nhiều người nghĩ đó là đá đẹp, mà ông chủ Tôn cũng nghĩ vậy.

Bây giờ viên đá đó cắt ra không được cái gì nên ông ta khó chấp nhận được.

“ông chủ tôn, ông có thể cầm viên đá này về hoặc vứt nó đi.” người thợ cắt đá nói.

Đối với ông ta mà nói thì chuyện này rất bình thường, trong một đêm ông ta cắt hơn trăm viên đá thì có rất ít viên đá ra được ngọc.

Dù sao thì đây vẫn là một cuộc mua bán đánh cược, trong mười viên đá thì mới có một viên đá có ngọc, đúng là không dễ dàng ăn được trò này.

Câu nói mười lần đánh cược thì chín lần thua đúng là có thật.

Cao Phong không để ý đến chuyện này nữa, anh đi về phía khu đá nguyên thạch kia.

“Ai, sớm biết vậy thì không ra em, tưởng ra sẽ được dính tý vận khí tốt.” Khổng Duệ Chí lắc đầu thở dài nói.

Cao Phong không trả lời, ánh mắt anh đảo qua, anh đi về một phái gian hàng ít người.

:Cậu Phong, hay là chúng ta đi đến chỗ tổ chức đại hội mua đá nguyên thạch đi.”

“Nhưng gian hàng này đều của người khác bán, tuy giá cả rẻ hơn nhưng rất ít đá chảy ra nước.” Khổng Duệ Chí khuyên anh một câu.

“Không có vấn đề gì, tôi đi xem thử xem có nhặt được viên đs lậu nào không.” Cao Phong khẽ xua tay.

Hôm nay anh không đánh cược xem mình sẽ kiếm được bao nhiêu tiền từ một viên đá tốt mà anh chỉ muốn tìm một khối ngọc hiếm để làm quà sinh nhật cho ông cụ Gia Cát vào ngày mai.

Cho nên anh không quan tâm đến việc co ngoc hay bị cắt hỏng, chỉ cần lấy được đồ tốt thì mất bao nhiêu tiền cũng được.

“Ai, được rồi được rồi!” Khổng Duệ Chí không dám khuyên Cao Phong nữa, ông ta chỉ có thể đồng ý gật đầu một cái, nhưng trong lòng ông ta vẫn phân vân.

Bán đầu ông ta cũng nghĩ mình có nên đến đây nhặt đá không, nhưng ông ta thử mười lần thì mở ra toàn là đá thường, chuyện này làm cho ông ta rất tuyệt vọng.

Gian hàng trước mặt này, bày rất nhiều đá nguyên thạch, nhưng hầu như nó không có hình dạng không được đẹp lắm.

Căn cứ vào chuyên cắt đá vừa này thì những viên đá nguyên thạch có tỷ lệ nhỏ này không được mọi người để ý lắm.

Vẻ mặt Cao Phong bình tĩnh, anh nhớ lại những kiến thức mà mình đã học, một bên vừa suy nghĩ, bên khác thì nhìn mấy viên đá nguyên thạch trước mắt.

“Cậu mua đá, mua đá đi, trên đa cũng có trăn và hoa văn để phân biệt, cậu nhìn kỹ và phán đoán chính xác thì nhỡ đâu có thể có được một viên đá tốt.”

Ông chủ gian hàng này nhìn thấy một người trẻ tuổi như Cao Phong đến đây thì hai mắt sáng lên, ông ta rất nhiệt tình gọi Cao Phong.

“Em trai, cậu nhìn viên đá này đi, chúng đều là đá thô ở Myanmar. Có rất nhiều phỉ thúy được khai thác ở đó ra.”

“Vừa rồi có một ông chủ cắt ra xanh toàn bộ, cậu mua đi nhất định sẽ không lỗ vốn đâu.”

Bình Luận (0)
Comment