Rể Quý Rể Hiền

Chương 1802

Chương 1802

Cao Phong gật đầu một cái, sợ rằng có rất nhiều người không dám cắt lên mới mua nưa vậy!

Có thể vết cắt đầu tiên được hoàn thành, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng vết cắt tiếp theo sẽ tốt.

Trước mắt là một viên đá thô cắt ra ngọc, chuyện này làm cho mọi người phấn khởi.

Việc hét giá đến mấy tỷ đã làm cho mọi khán giả ở đây thích thú.

Đúng thật là đỏ thạch có thể làm người ta giàu có sau một đêm như ước mơ của họ.

Nhưng mà rất nhiều người cầm tất cả tài sản của mình đến đây. Sau một đêm tài sản của họ có thể dễ dàng tăng gấp mười lần.

Tuy nhiên có rất nhiều người là ông chủ có tài sản mấy chục tỷ, sau một đêm ở chỗ này có thể biến thành một người nghèo rớt mồng tơi.

Rát nhanh có người đã đánh hơi duowck, hỏi khối đá ra ngọc phỉ thúy này mua ở chỗ nào, vì thế rất nhiều người đã ban vậy gian hàng của ông chủ kia.

Mà bây giờ tên mặt ông chủ kia cũng rất tiếc, ông ta bán viên đá đó với giá bảy trăm triệu, trong nháy mắt nó đã tăng lên thành mấy tỷ rồi.

“Tôi đã nói chắc chắn khối kia sẽ ra nước, cậu không lo thua lỗ đâu!”

Ông chủ kia tiếp tục nói tào lao, nhưng ở đây la hiện trường giao dịch trực tiếp nên không có cách nào để quay lại.

Nhưng mà cũng không có ai dám gây rắc rối ở đây.

Cao Phong và Khổng Duệ Chí cũng đi về phía này.

Đột nhiên ánh mắt của Cao Phong di chuyển, ánh mắt của anh chạm vào ánh mắt của một người thanh niên trông hơi bướng bỉnh.

Nhưng mà sau khi liếc mắt một cái thì Cao Phong nhìn về nơi khác.

Anh không ngờ là mình sẽ gặp lê Tiều Quyền ở chỗ này, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Cao Phong không muốn gây chuyện ở đây nên không để ý đến anh ta.

Nhưng mà Lê Tiểu Quyền không định bỏ qua cho Cao phong một cách dễ dàng như vậy.

Chỉ thấy Lê Tiểu Quyền giật mình một cái, sau đó quan sát Cao Phong một cái rồi mới nói: “Ồ, Cao Vũ?”

Cao Phong hơi nhíu mày, quy tắc ngầm đầu tiên ở nơi này chính là khi một người đã đeo mặt nạ chính là để người khác không được nói rõ danh tính của mình.

Cho nên trong hoàn cảnh này, kể cả bên ngoài hai người có là bạn thân thì khi nhìn thấy đối phương ở đâu khi đeo mặt lạ thì phải coi như là không quen.

Nhưng mà Lê Tiểu Quyền lại cố ý nói tên Cao Phong, việc này làm cho Cao Phong cảm thấy hơi tức giận.

Sau khi Lê Tiểu Quyền hét lên một tiếng, thì trực tiếp đi về phía Cao Phong.

“Anh cũng đến đây đỏ thạch? Anh có biết chơi trò này à?” Vẻ mặt Lê Tiểu Quyền khinh bỉ nhìn Cao Phong, xong nói tiếp: “Anh thật sự nghĩ là có Khổng Duệ Chí làm chỗ dựa cho anh thì anh có thể đi khắp nơi ở Nội Thành này? Đúng là ngây thơ!”

Cao Phong hơi nhíu mày, nhưng anh không trả lời.

Hôm nay anh đến đây chỉ để tìm được khối ngọc quý chứ không định cãi nhau với Lê Tiểu Quyền.

“Làm sao, hình như theo ý của cậu Lê thì cậu không thích ổng Khổng này lắm?” Không Duệ Chí cũng đi lên, nhìn Lê Tiểu Quyền hỏi cậu ta.

Ánh mắt của Lê Tiểu Quyền lóe lên, anh ta không nghĩ Khổng Duệ Chí sẽ đến đây với Cao Phong.

Nhưng mà, Lê Tiểu Quyền hơi do dự, anh ta vẫn nói: “Tôi không nói là tôi không hài lòng với ông. Nhưng từ trước đến nay Lê Tiểu Quyền tôi là một người rất sằng phảng về ân oán.”

“Bạn của bạn chính là bạn của tôi, mà ẻ thù của bạn cũng chính là kẻ thù của tôi.”

“Ý của nhà họ Lê là muốn gây chuyện với ông Khổng tôi?” Khổng Duệ Chí hơi nheo mắt.

“Khổng Duệ Chí ông có tư cách gì để nói chuyện với bốn dòng họ như vậy?”

Đúng lúc này thì bên cạnh chuyền tới một giọng nói, một giọng nói vô cùng lạnh lẽo.

Khổng Duệ Chí sửng sốt một chút, sau đó ông ta quay đầu nhìn một cái, rồi sau đó ông ta nói nhỏ bên tai Cao Phong: “Cậu Phong, đây là Thương Tuấn Hồng, cậu chủ của bốn dòng họ, tên này hơi khó đối phó.”

Cao Phong khẽ gật đùa một cái, sau đó nhìn về phía người này.

Bình Luận (0)
Comment