Rể Quý Rể Hiền

Chương 1806

Chương 1806

Sau đó một nhân viên làm việc chạy nhanh đến nói: “Cậu Hồng, cậu Lê, trong hội trường đổ thạch chúng tôi sẽ miễn phí phần cắt đá.”

“Nhưng kể cả viên đá có ra ngọc hay không thì hội trường của chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm, nếu hai vị không yên tâm thì có thể đi ra ngoài tìm chuyên gia cắt đá khác tốt hơn để cắt.”

Câu nói này rất chuyên nghiệp, không xúc phạm người khác.

Vẻ mặt của Thương Tuấn Hồng hơi khó coi nhưng anh ta vẫn nói: “Cắt đi.”

Cả Nội Thành này chỉ có thầy cắt đá ở hội trường đổ thạch là chuyên nghiệp nhất, bọn họ đi đâu tìm được thầy giỏi hơn chỗ này.

Nhân viên làm việc nháy mắt với thầy cắt đá một cái, bây giờ thầy cắt đá mới khởi động máy cắt một lần nữa và cho chát làm mát vào trong máy.

“Xích!” Thầy cắt tìm đúng đường vẫn ròi bắt đầu cắt xuống.

Một trận âm thanh chói tai vang lên, sau đó viên đá to như quả bóng rổ đã ừ từ bị cắt ra.

“Kẹt!”

Thầy cắt đá hơi sửng sốt, sau đó ông ta dừng động tác chậm rãi nâng máy cắt lên.

Mọi người vội vàng nhìn lên, chỉ thấy một màu xanh lộ ra trong vết cắt.

“Này, đây là ngọc!”

“Chắc chắn đây là viên ngọc quý nhất trong đêm nay!”

“Hì! Cắt nữa đi!”

Có rất nhiều người háo hức muốn xem thử, thậm chí có người muốn mua tại đây.

Nhưng mà suy nghĩ đến giá cả Thương Tuấn Hồng mua viên đá này thì những người kia lại chuẩn bị xem tiếp.

“Tiếp tục cắt!” Thương Tuấn Hồng cũng trầm giọng nói.

Thầy cắt đá cũng rất chuyên nghiệp nên ông ta tìm một góc khác rồi cắt xuống tiếp.

Lần này tốc độ cắt rất chậm, toàn bộ xung quanh chỉ nghe thấy tiếng dao cắt và đá ma sát với nhau.

Lần này thầy cắt đá quan sát cẩn thận, ông trán một bên phiến cắt làm cho viên đã tách ra làm hai.

Viên đá nguyên thạch tách ra, mọi người nhìn thấy viên ngọc bên trong.

“Hí! Viên ngọc này là viên quý, loại tốt nhất!”

“Đây chắc chắn là viên ngọc quý nhất, nó nở ra rồi!”

Chỉ nhìn thấy một màu xanh lá cây to bằng nắm tay nằm ở giữa viên nguyên thạch.

Màu sắc viên ngọc được phân bố rát đều, trong nó sáng mờ, giống như một mùa xuân trong trẻo.

Tuy là nó chỉ to bằng nắm tay ở diện tích này nhưng không ai có thể đảm bảo là nó vẫn còn bao nhiêu ngọc ơ trong đám nguyên thạch kia!

“Người bên ngoài xem màu, bên trong thì xem trọng cấp bậc, chắc chắn giá trị của miếng ngọc này không thấp.” Cao Phong khẽ gật đầu nói.

Trên mặt của Khổng Duệ Chí hơi tiếc nuối, vì trước ông ta cũng muốn khối đá nguyên thạch này.

“Cậu Hồng, tôi trả một triệu hai mươi hai tỷ cậu bán cho tôi đi.”

“Một triệu hai mươi hai tỷ đồi mua? Loại ngọc này rất hiếm, tôi trả một triệu bốn mươi tỷ!”

Lúc Thương Tuấn Hồng mua viên nguyên thạch này chỉ mất tám trăm năm mươi tỷ, trong nháy mắt đã thu về một số tiền gấp đôi!

Chính Thương Tuấn Hồng thấy mọi người trả giá như vậy thì hơi động lòng.

“Cậu Hồng, đừng nghe bọn họ nói, chúng ta cứ cắt tiếp, nếu lần này có thể ra thêm ngọc thì hai triệu mười tỷ cũng bán được dễ dàng!” Lê Tiểu Quyền khuyên nói với Thương Tuấn Hồng.

Thấy vẻ mặt chân thành kia của Lê Tiểu Quyền thì Cao Phong hơi buồn cười.

Điều nghiêm trọng nhất trong đổ thạch là không được tạo ý kiến cho người khác.

Bình Luận (0)
Comment