Rể Quý Rể Hiền

Chương 1876

Chương 1876

“Đúng vậy, thưa ông Hoắc, lúc ban đầu Cao Kình Thiên cũng không thể đánh được với Thân Thái Nguyên, về sau lại giống như đã cắn thuốc, ba chiêu đã có thể đánh bại Thân Thái Nguyên.” Cao Anh Hạo gật đầu nói.

Hoắc Võ Đống chỉ thản nhiên gật đầu, cũng không nói gì thêm cả.

“Ông Hoắc, ngài đã xem tư liệu rồi sao?” Cao Anh Hạo chủ động hỏi.

“Cậu cứ giao những tư liệu có ích cho học trò của tôi, bọn họ sẽ giải quyết chuyện này.” Giọng nói của Hoắc Võ Đống rất lạnh nhạt trả lời.

Cao Anh Hạo ngây ngẩn cả người, làm sao mà nghe ý tứ này của Hoắc Võ Đống, có vẻ như ông ta không định ra tay?

“Nếu như chỉ để học trò của ông ra tay, thì chỉ sợ rằng chuyện này có chút không an toàn lắm?”

“Ông Hoắc, ông không thể tự mình ra tay sao?” Cao Anh Hạo hỏi.

“Chỉ là một võ sĩ nhỏ của Việt Nam mà thôi, còn không có tư cách để thầy của tôi phải ra tay.” Cuồng Ngưu từ tốn nói.

Không đợi Cao Anh Hạo nói chuyện, một cô gái mặc áo da nói: “Cái người Thân Thái Nguyên kia của các anh là cao thủ có tiếng ở Đà Nẵng, nhưng hai mươi trước thậm chí không thể chịu được quá hai chiêu của thầy Hoắc. Một người mà tốn hết sức lực mới có thể đánh thắng được Thân Thái Nguyên, thì có tư cách gì để cho thầy Hoắc phải đích thân ra tay đâu?”

Nghe đến đó, Cao Anh Hạo cùng với đám người nhà họ Cao đều không vui vẻ gì.

Bởi vì tất cả những điều này đều là sự thật!

Thực lực của Thân Thái Nguyên đã vang vọng khắp thành phố Đà Nẵng, nhiều năm qua như vậy mà ông ta lại thua trong tay hai người mà thôi.

Một người chính là Cao Kình Thiên, còn một người khác chính là Hoắc Vũ Đống của hai mươi năm trước.

So với hai mươi năm trước kia, thực lực của Hoắc Vũ Đống đã tăng lên bao nhiêu lần, điều này không một ai biết cả.

Tất cả những gì mọi người biết chỉ là tất cả những người mà ông ta ra tay dạy dỗ đều nổi tiếng ở cả trong nước đến nước ngoài.

“Chỉ cần một mình tôi là quá đủ rồi.” Cuồng Ngưu nhẹ giọng nói.

“Đúng, đúng, đúng! Tôi có thể khẳng định chỉ cần có một mình thầy Cuồng Ngưu đây là quá đủ.” Trong lòng của Cao Anh Hạo cân nhắc thực lực của Cao Phong một chút, sau đó gật đầu nói.

Cho dù Cao Phong lợi hại đến đâu đi chăng nữa, anh ta có thể lợi hại đến mức đánh bại được một con bò rừng Châu Phi sao?

Cho dù lợi hại đến đâu nhưng cũng không phải là người có bàn tay bằng sắt, bằng đồng, chẳng lẽ thân thể có thể cứng rắn so với tảng đá được hay sao?

Cuồng Ngưu dùng hết sức lực, sức lực có thể dùng tay xé xác một con bò rừng, và có thể dùng chân dẫm nát được tảng đá, mười người như Cao Phong đều không phải đối thủ của anh ta.

“Chuyện của ngày mai thì để ngày mai hãy nói, hôm nay không nói nữa.” Hoắc Vũ Đống từ tốn nói.

“Được ạ! Được ạ! Được ạ!”

Cả đám người nhà họ Cao đều vội vàng gật đầu, bao vây xung quanh đám người Hoắc Vũ Đống cùng nhau đi về phía trung tâm đảo.

….

Thành phố Hà Nội.

Bên trong quán đồ nướng được trang trí rất đơn giản, vào lúc đêm khuya, trong cửa tiệm rất ít khách hàng.

Dù sao thì đồ bia nướng như thế này thường được bán chạy hơn vào mùa hè, do hôm nay thời tiết đã lạnh hơn nên không có đông khách đến đây lắm.

Trong quán đồ nướng, có hai thanh niên đang thì thầm gì đó.

Trong đó có một thanh niên với cái đầu hói lớn, dùng bàn tay thiếu một đầu ngón tay kia vươn lên lấy một cây xâu xiên nướng, răng khẽ cắn một cái, cười một tiếng liền ăn hết sạch sẽ.

Bình Luận (0)
Comment