Rể Quý Rể Hiền

Chương 1918

Chương 1918

Lúc này ông cụ Gia Cát mới nghĩ tời chuyện này, cười nói: “Cậu mau nhìn cái mặt ngọc trên dây chuyền bên trong cổ của Cao Vũ, xem xét ký lưỡng chính là sử dụng chất liệu bất phàm để chế tạo ra, nhìn như đã có lịch sử lâu đời, nhưng vẫn giữ nguyên độ bóng bẩy của nó.”

“Đây không phải dây chuyền vàng, nhưng so với dây chuyền vàng đều tốt hơn, cho nên ông lão nghĩ rằng mặt ngọc bội trên dây chuyền nhất định là cực kỳ bất phàm.”

“Nhưng mà cái này là do trưởng bối trong nhà của cậu bé Cao Vũ này lưu lại, cho nên nhất dịnh Cao Vũ quả quyết sẽ không bỏ những thứ mình yêu thích đâu, cho nên ông già này cũng chỉ có thể nhìn mà thèm mà thôi.”

Ông cụ Gia Cát cũng là người có tâm tình rộng rãi, nếu như ông nhìn thấy ngọc bội của Cao Phong, nếu như ông lại thích nó, đến lúc đó lại cầu còn không được, những mà chỉ tăng thêm phiền nào mà thôi, cho nên dứt khoát không xem thì tốt hơn.

“Làm sao? Làm sao lại không xem nữa?” Trong lòng Trọng Dương Bình mộng bức.

Lúc này, trong lòng Trọng Luong Bình không ngừng rống to, ông không muốn xem nhưng mà tôi muốn thấy!

“Làm sao vậy? Thầy Trọng cũng có hứng thú đối với những đồ vật này sao?” Ông cụ Gia Cát có chút ngoài ý muốn.

“Cũng bình thường, bởi vì sợi dây chuyền này của cậu thanh niên Cao Vũ có tạo hình xác thực rất độc đáo.” Trọng Dương Bình mờ mịt nói.

Ông cụ Gia Cát dù sao cũng là người thành tinh, lúc này cũng hiểu rõ ý tứ của Trọng Dương Bình.

“Cậu Cao Vũ này, nếu như thấy thuận tiện, tại sao không…” Ông cụ Gia Cát một bên nói, vừa bên vừa nháy mắt với Cao Phong.

Đây chính là cơ hội của Cao Phong!

Mặc dù Trọng Dương Bình chỉ là một người lái xe của nhà họ Diệp, nhưng anh ta chính là lái xe hiện tại của ông chủ nhà họ Diệp.

Nếu như có thể làm cho Trọng Dương Bình vui vẻ, đến lúc đó sẽ ở trước mặt của ông chủ Diệp nói giúp Cao Phong vài lời hữu ích.

Mà Cao Phong ở trong nội thành Hà Nội, cho dù anh không nói đi ngang, nhưng cũng không ai dám tùy tiện trêu trọc.

Đến lúc đó ngay cả thế hệ những cậu chủ thứ hai như Thương Tuấn Hồng, lúc gặp Cao Phong đều phải thành thực cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế.

Mà ông cụ Gia Cát lại nguyện ý cho Cao Phong cơ hội này.

Cao Phong cũng hiểu rõ được ý tốt của ông cụ Gia Cát, đồng thời cũng nghĩ thầm, nếu anh thực sự có thể cùng quái vật khổng lồ đỉnh cấp nhà họ Diệp này tiếp xúa qua, cái này tuyệt đối sẽ mang lại cho anh trợ lực rất lớn.

Đến lúc đó không chỉ nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng, tiện tay liền có thể nghiền nát.

“Thầy Dương Bình muốn nhìn sao, vậy tôi liền lấy ra.”

Cao Phong cười nhạt một tiếng, sau đó đưa tay cầm dây chuyền ra một lần nữa, chậm rãi chuyển động sợi dây chuyền một chút, đưa tay chạm vào miếng ngọc bội mà Kim Ngọc Hải đã xâu vào cho anh.

Nhưng mà Cao Phong hơi do dự một chút, vươn tay ra, đem mặt dây chuyền cất vào trong quần áo.

Dù sao đi nữa cái kia cũng là đồ vật của Kim Tuyết Mai.

Bên cạnh đó, Cao Phong có thể cảm nhận được vật kia cực kì bất phàm, nói không chừng còn ẩn dấu nhiều bí mật kinh thiên động địa.

Càng như vậy thì càng không thể tùy tiện lấy ra cho người ngoài nhìn được.

Công khai nhiều quá chỉ làm cho cái chết cho bản thân đến nhanh hơn mà thôi, đạo lí này Cao Phong vẫn hiểu.

Nếu phô chương quá mức, nói không chừng sẽ làm cho anh cùng Kim Tuyết Mai gặp họa sát thân.

Lúc này ở giữa sân nhiều người phức tạp, tuyệt đối không thể tùy ý mà lấy ra được

Cho nên Cao Phong chỉ đem ngọc bôi mà ông cụ nhà họ Cao lưu lại, đưa lên tay đem ra ngoài.

Lục Phong cũng biết nguồn gốc rõ ràng của đồ vật này, cho nên không cần cẩn thận như vậy.

Bình Luận (0)
Comment