Rể Quý Rể Hiền

Chương 1928

Chương 1928

Phạm Thanh Nhiên khẽ gật đầu, lại một lần nữa nhìn thoáng qua bàn cờ, không kiềm chế được hỏi: “Ông được mệnh danh là ông Vua cờ ở Thủ Đô, làm sao lại có thể thua dưới tay một tên vô danh tiểu tốt như thế được chứ?”

“Trong thế giới cờ vây này, cháu chưa bao giờ nghe thấy về người nào tên là Cao Vũ hết.”

“Ông Gia Cát à, có phải ông nhường hắn đi phải không?”

Ông cụ Gia Cát đưa tay lên vuốt râu, cười nói: “Ông cũng không ngờ rằng sống cả đời này còn có thể gặp gỡ được tuyển thủ quốc gia như này, đời này không tiếc! không tiếc!”

“Dạ?” Phạm Thanh nhiên trợn tròn mắt lên.

Bậc tám chính là Vua cờ, còn bậc chín thì có thể xưng là Thánh cờ.

“Chín bậc lớn như thế, chính là nhân tài của đất nước!”

Mặc cho Phạm Thanh Nhiên có tính cách kiêu căng không thể nào mà chịu nổi, nhưng quả thực một thanh niên mới chỉ ngoài hai mươi tuổi này ấy vậy mà có thể thành danh hiệu như vậy.

Tài đánh cờ của anh ta, thế mà có thể đạt tới trình độ bậc thứ chín đỉnh cao nhất của giới đánh cờ.

Phạm Thanh Nhiên tự nhận tài đánh cờ của cô ta cũng không phải tầm thường, từ nhỏ cô đã tham gia vô số lần thi đấu ở các giải cờ vây, nhiều lần giữ vững chức quán quân.

Nhưng khi ở trước mặt Cao Phong, cô không thể không bớt chút kiêu ngạo của mình.

Chí ít thì ở phương diện đánh cờ này thì Phạm Thanh Nhiên cũng đã biết tự ti đi một chút.

Từ đại hội đổ thạch cho tới lễ mừng thọ hôm nay, lại vừa đến thay đổi thế cục đánh cờ. Cái tên Cao Vũ này khiến cho Phạm Thanh Nhiên bất ngờ không ít.

Hơn nữa cũng đã làm cho cái tên này để loại ấn tượng sâu sắc trong lòng Phạm Thanh Nhiên một cảm giác kì lạ khác thường.

“Thanh Nhiên, cháu có chút khó chịu gì à.” Ông cụ Gia Cát hơi híp mắt lại, cười cười rồi uống một ngụm trà.

“Ông Gia Cát à, Thanh Nhiên không có.” Phạm Thanh Nhiên đỏ hết mặt lên, vội vàng giải thích.

Nhưng cô ta cũng tự hỏi lại bản thân mình, từ Việt Nam cho đến bên Mỹ, cô đã từng nhìn thấy những thanh niên gọi là cực kì ưu tú và xuất sắc nhưng không có người nào, có thể so sánh với Cao Phong được.

Bất kể là tâm tính, hay là mọi phương diện khác.

Ở nhà lớn của nhà họ Thương, sắc mặt của Thương Tuấn Hồng và Lê Tiểu Quyền vô cùng ảm đạm, cơ thể buồn bực đến mức như thể chảy ra nước.

Ngồi ở phía trên là một người đàn ông trung niên, tay cầm một cái bấm móng tay.

“Răng rắc

“Cụp, cụp!”

Âm thanh giòn giã vang lên trong phòng khách.

Nghe được âm thanh này, càng khiến Thương Tuấn Hồng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Nhưng Lê Tiểu Quyền tự biết rằng địa vị của anh ta khá thấp trước mắt của người đàn ông trung niên này, cho nên cúi đầu không dám nói một lời.

Dù sao người này là cha của Thương Tuấn Hồng và cũng là gia chủ hiện tại của nhà họ Thương, địa vị so với Lê Tiểu Quyền thì cao hơn rất nhiều lần.

“Cha, cha có thể ngừng cắt móng tay được không? Cha cắt lúc này làm cái gì cơ chứ?” Thương Tuấn Hồng chịu không nổi ngẩng đầu nói.

Người đàn ông trung niên kia cũng không ngẩng đầu lên, vẫn cứ cắt móng tay tách tách, rồi, nhẹ nhàng nói: “Cha không vội con vội cái gì?”

“Chỉ là ở trước mặt một người ngoài thôi mà cũng khiến mày không giữ được bình tĩnh thế à, làm sao nào?” Người trung niên kia nói giọng bình tĩnh, không tức giận, cũng không có sự khẩn trương.

“Thế nhưng là anh ta, bây giờ anh ta được ông Gia Cát coi trọng đến như thế, còn được gọi ra sân sau để nói chuyện riêng!”

Bình Luận (0)
Comment