Rể Quý Rể Hiền

Chương 1961

Chương 1961

“Đến một ngày nào đó thì bà cũng sẽ phải già đi, đến lúc đó đến bản thân bà còn không thể tự chăm sóc cho mình được, ăn uống ngủ nghỉ tất cả sẽ được tiến hành ở trên giường, tất cả mọi người đều sẽ ghét bỏ cô!”

“Đứa con gái mà bà nuôi lớn sau này sẽ chẳng quan tâm đến sống chết của cô, chồng của bà cũng chẳng bao giờ nhớ về bà nữa, tôi nghe nói Kim Ngọc Hải gần đây muốn tìm thêm một người phụ nữ ở cạnh ông ta, bà có biết chuyện này hay không?”

Một chút giễu cợt đột nhiên xuất hiện trong lời nói và ánh mắt của Thuận Tử, nhưng ngữ khí vẫn như cũ vẫn cực kỳ nghiêm túc cứ như thể là chuyện này đang thật sự xảy ra vậy.

“Cái gì, không, không thể nào như thế được…” Vẻ hoảng sợ trong mắt Kiều Thu Vân lại càng tăng lên thêm.

“Bọn họ ở bên ngoài hưởng thụ niềm vui gia đình, mà Kiều Thu Vân bà lại chỉ có thể ở bên trong này giống như một con chó bị bỏ rơi, tự sinh tự diệt, bà cảm thấy có dễ chịu chút nào không?”

“Bà can tâm tình nguyện sao?”

Thuận tử nói ra câu nào câu nấy cực kì sắc bén, từng câu, từng chữ từ đâm thẳng vào tim gan.

Sự hoảng sợ trong mắt của Kiều Thu Vân đã lên đến cực điểm, thậm chí thân thể mất tự chủ không ngừng run rẩy.

Sắc mặt của bà ta cũng đang vô cùng tái nhợt, trong lòng mọi suy nghĩ cứ cuốn lấy não cô.

“Bây giờ anh muốn tôi làm gì?” Kiều Thu Vân hơi nghiến răng, tâm lý phòng bị, cảnh giác hoàn toàn sụp đổ.

Đi tới khu dân cư cao cấp Bồng Thiên và làm theo mọi sự chỉ đạo của tôi.” Thuận Tử nhìn chằm chằm vào Kiều Thu Vân.

“Cái gì?”

Kiều Thu Vân cũng không phải đứa ngu ngốc gì, có thể đại khái đoán ra được à, Thuận Tử nhất định là đang cố gắng đối đầu với Kim Tuyết Mai.

Cái người tên Thuận Tử này, nhất định là kẻ thù không đội trời chung của Cao Phong.

“Không được! Tôi tuyệt đối sẽ không đi! Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương đến Tuyết Mai!” Kiều Thu Vân cắn chặt hai hàm răng, trầm tư một lúc lâu sau rồi trả lời.

Đối mặt vắt thái độ này của Kiều Thu Vân, Thuận Tử lại không nóng không vội.

Anh ta có thể được phái tới để thuyết phục Kiều Thu Vân, anh ta đương nhiên là có khả năng thuyết phục không phải dạng tầm thường.

“Giờ bà coi Tuyết Mai là con gái, cô ta chắc gì đã coi bà là mẹ! Bằng không, cô ta sẽ để cho bà sống ở đây hay sao, mặc kệ để bà ở đây tự sinh tự diệt trong căn phòng chỉ 4 bức tường như này sao?”

“Mặc kệ cho Cao Phong đưa bà đi nhốt bà vào trong đấy, cũng không tới thăm bà lấy một lần nào?”

“Dù cho là bà đã làm ra chuyện gì đi chăng nữa, bà đối với bà ta cũng là ơn dưỡng dục, nuôi nấng biết bao nhiêu năm nay, bà ta đối với bà lại như một kẻ vô ơn như thế!”

Thuận Tử nhếch miệng khẽ cười, khắp khuôn mặt tràn đầy vẻ tự tin.

Trong cuộc đàm phán này, anh thật đúng là không đặt Kiều Tử Vân vào mắt của anh.

Quả nhiên Kiều Thu Vân từ từ chậm rãi ngậm miệng lại không nói được gì nữa, trong mắt bà ta tràn đầy vẻ đau thương thống khổ.

“Đừng có hy vọng tưởng rằng có người sẽ tới cứu cô, ngoại trừ tôi ra, sẽ không có ai đến cứu bà đâu.

“Ngay cả đến chồng bà, con gái của bà, đều mặc kệ sống chết của bà, bà còn đang hy vọng xa ai còn có thể tới cứu bà nữa đây? Thuận Tử cười liên tục một cách cực kì lạnh lùng.

“Để tôi nói cho bà biết, chỉ có tôi mới có thể cứu bà thôi! Chỉ cần làm theo những gì tôi bảo, tôi có thể bảo vệ cho bà bình an vô sự hơn nữa còn có vinh hoa phú quý hưởng cả đời không hết!”

“Bà hẳn phải biết, Hà Nội nhà họ Cao đáng sợ đến nỗi nào, trước mặt nhà họ Cao thì liên minh Phong Hoàng cũng chẳng nhằm nhò gì, chỉ là một con kiến mà thôi.

“Nếu bà giúp chúng tôi làm việc, đến lúc đó dù là bà muốn đem Cao Phong nhốt lại, cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.”

Thuận tử vẫn đang từng bước, từng bước dụ dỗ Kiều Thu Vân, mà Kiều Thu Vân thì lại không nói thêm gì nữa suốt từ nãy đến giờ, trong lòng là đang suy nghĩ một cách rất phức tạp.

Bình Luận (0)
Comment