Rể Quý Rể Hiền

Chương 1988

Chương 1988

“Vâng con đi ngay bây giờ.” Phạm An Quốc nhanh chóng gật đầu, sau đó rời khỏi phòng.

“Tôi có thể tính toán sự thăng trầm của nhà họ Cao, nhưng tôi không thể hiểu được vận mệnh của nhà họ Phạm.”

“Chỉ là hiện tượng đất trời này ở thủ đô, tại sao lại hỗn loạn, nhìn không thấy như thế này?”

Trong căn phòng vắng lặng, ông cụ Phạm thở dài một hơi.

Sau khi Phạm An Quốc rời khỏi phòng của ông cụ Phạm, những người hầu cũng lập tức đi theo.

“Gia chủ, thật sự mời Cao Vũ trở về hay sao?” Tùy tùng hỏi.

“Mời trở về? Một trò đùa! Khi nào mà Phạm An Quốc tôi lại cần mời một cậu bé còn chưa mọc đủ lông đủ cánh về hả?”

“Gia đình nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng luôn là bàn đạp dưới chân tôi.” Phạm An Quốc nhẹ nhàng nói rồi chậm rãi đi về phía trước.

“Nhưng mà cụ tổ nói…” Người hầu có chút do dự.

“Ông cụ có chút bối rối, còn có cái gì mà nhìn bầu trời ban đêm? Thật là nực cười!”

“Không phải Cao Phong kia nói rằng anh ta có thể hoàn thành mọi việc mà không cần dựa vào nhà họ Phạm của tôi sao? Vậy thì tôi muốn xem anh ta đã hoàn thành nó như thế nào.”

“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây sao. Vậy thì hãy cứ chờ xem, chỉ trong vòng hai ngày, anh ta sẽ phải đến nhà họ Phạm để tiếp tục cầu xin tôi.”

Phạm An Quốc khịt mũi lạnh lùng và rời đi sau khi nói xong câu đó.

Quán trà Lam Sơn ở thủ đô.

Đó là một nơi hiếm hoi và yên tĩnh, được xây dựng bên ngoài thành phố bận rộn, nơi đây tích hợp kinh doanh và giải trí, phòng trà và các phòng riêng.

Chất lượng cực kỳ cao, cũng vù thế mà mức tiêu thụ đương nhiên không thấp.

Lúc này, trong một căn phòng trang nhã, Trọng Dương Bình đang chắp tay đứng trước cửa sổ.

Gặp mặt Cao Phong là suy nghĩ mà anh ta đã đấu tranh từ rất lâu.

Cuối cùng, một quyết định đã được đưa ra.

Trong những ngày qua, anh ta đã dùng năng lực bản thân mình để điều tra thân phận của Cao Phong.

Cuối cùng, người ta chỉ điều tra được rằng tên của Cao Phong là Cao Vũ, quê ở thị trấn Biển Đông, và lý lịch của anh ở thị trấn Biển Đông.

Tuy nhiên, với nhận thức tinh tường của Trọng Dương Bình, anh ta có thể nhận ra rằng thông tin này hoàn toàn không chính xác.

Nhưng khi anh ta muốn điều tra thêm, vẫn không có tiến triển.

Điều này khiến anh ta rất kinh ngạc, với thân phận của anh ta, làm sao có thể điều tra rõ ràng thân phận của một người bình thường?

Nhưng nếu sử dụng thực lực của nhà họ Diệp, tự nhiên có thể dễ dàng điều tra ra thân phận thực sự của Cao Phong.

Tuy nhiên, muốn làm được loại chuyện này dưới mí mắt của Diệp Thiên Long, tương tự như tìm cái chết.

Sau nhiều đêm trằn trọc, thức trắng đêm khuya, Trọng Dương Bình đã đưa ra quyết định và chuẩn bị đi gặp Cao Phong.

Trọng Dương Bình đứng bất động trước bệ cửa sổ và đợi gần nửa tiếng trước khi cánh cửa hộp bị gõ.

“Mời vào.” Trọng Dương Bình trầm giọng nói.

“Thưa ngài, quý ông này nói là bạn của ngài?” Một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ áo dài xẻ tà bước vào và nói.

Gương mặt Cao Phong cũng xuất hiện ở cửa.

“Là bạn của tôi.” Trọng Dương Bình gật đầu.

Người phục vụ cúi đầu rời đi, Cao Phong bước vào.

Lúc này, quán trà Lam Sơn đương nhiên bị Khổng Duệ Chí điều tra, chỉ sau khi đảm bảo an toàn, Cao Phong mới đi vào.

Từ khi Cao Phong bước vào, Trọng Dương Bình đã nhìn chằm chằm Cao Phong không chớp mắt.

Sâu trong đôi mắt ấy là sự nghi ngờ, ngạc nhiên, và một số điều không nói nên lời…

Nói tóm lại, nó rất phức tạp.

“Thầy Bình!” Cao Phong hơi cong hai tay.

Trọng Dương Bình dừng lại, nhưng anh ta không biết phải làm gì.

Nếu suy đoán trong lòng là thật, thì Trọng Dương Bình anh ta nhất định không thể nhận được hai chữ “Thầy Bình” này của Cao Phong!

Bình Luận (0)
Comment