Rể Quý Rể Hiền

Chương 2078

Chương 2078

“Bỏ đi, đừng ở trên những người râu ria không quan trọng lãng phí thời gian.” Lưu Hạ Hải nhìn Cao Phong một cái, liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Lưu Linh Vũ nói.

“Lưu Hạ Hải ông là cái thá gì mà dám ở trước mặt Anh Phong đây nói kiểu đấy?”

Khổng Duệ Chí tiến lên một bước chỉ thẳng mũi của Lưu Hạ Hải mắng.

Một câu nói này âm lượng rất lớn, trong nháy mắt liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nhìn qua.

Xum quanh có trên trăm đại gia Thủ đô, đều đưa mắt nhìn qua phía bên này.

Còn có một số người từng tham gia tiệc sinh nhật của ông cụ Gia Cát, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra Cao Phong, chỉ là họ không nói gì mà thôi.

Hiện thực xã hội, mọi người tự quét tuyết trước cửa nhà mình có ai rảnh mà đi quản chuyện của người khác?

“Khổng Duệ Chí?” Lưu Hạ Hải quay đầu nhìn Khổng Duệ Chí một cái, trên mặt có chút nghi hoặc. Càng nhiều là kinh ngạc.

Khổng Duệ Chí làm người rất trọng hòa khí, cho tới bây giờ chưa từng tranh chấp gì với người bên ngoài cho nên lúc này biểu hiện ra cường thế, khiến rất nhiều người cực kỳ không quen.

“Nhìn cái gì? Tôi hỏi ông, Lưu Hạ Hải ông là cái thá gì, dám ngông cuồng như vậy?”

Khổng Duệ Chí lại tiến lên một bước, ngón tay chỉ chóp mũi Lưu Hạ Hải, khoảng cách từ đầu ngón tay đến chóp mũi không đến mười cm.

Lưu Hạ Hải trong lòng chấn động, đáy mắt chỗ sâu nhất hiện lên một tia sợ hãi.

Dù sao giao thiệp và thực lực của Khổng Duệ Chí rất rộng và rất mạnh, đúng là so với xí nghiệp bản địa Thủ đô của Lưu Hạ Hải mạnh hơn mấy lần!

“Anh làm gì vậy, anh cho rằng anh là cái thá gì?”

Lưu Linh Vũ tiến lên một bước, đẩy tay của Khổng Duệ Chí ra hét: “Anh nghĩ rằng công ty của chúng tôi bây giờ rất sợ anh có đúng không?”

Nghe được lời này, Lưu Hạ Hải rốt cục phản ứng lại, khiếp sợ trong lòng nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Trước kia công ty của ông ở trước mặt của Khổng Duệ Chí đúng là không được tính là cái gì.

Nhưng hiện tại, Lưu Hạ Hải đã không phải là Lưu Hạ Hải của trước khi nữa.

“Khổng Duệ Chí, cậu bất quá chỉ là một người từ nơi khác đến Thủ đô kiếm miếng cơm.”

“Giới kinh doanh Thủ đô chúng tôi cho cậu mặt mũi, để cậu ở đây kiếm bát cơm, đừng nói là cậu thật sự cho rằng cậu tự mình có thể ở Thủ đô này xông pha đấy chứ?”

“Cậu nói cho tôi biết, ngoại trừ trong tay có chút tiền cậu còn có cái gì?” Lưu Hạ Hải hừ lạnh một tiếng, hỏi Khổng Duệ Chí.

Lưu Linh Vũ cười lạnh nói: “Không chỉ có mỗi Khổng Duệ Chí anh đâu, cả cái tên Cao Vũ kia ở Thủ đô này các anh có cái gì?”

“Có tiền? Thủ đô người có tiền nhiều vô kể, các người không đáng nhắc tới.”

Mà lời này của Lưu Linh Vũ, xác thực nhận được sự tán đồng của rất nhiều người.

Bởi vì so sánh với quyền thế thì tiền tài căn bản không so được.

Ở Thủ đô nơi này, quyền thế càng lớn hơn tất cả.

“Nhận rõ thân phận của mình, hiểu không?” Lưu Linh Vũ hai tay ôm ở trước ngực, đem cổ áo chữ V khoét sâu hơn.

“Thân phận của người ta không cao chẳng là cái thá gì trong mắt cô vậy tôi muốn hỏi, cô đây có thân phận gì vậy?”

Lúc này, Lâm Hướng San mặc một bộ áo khoác dài màu trắng đi vào giữa sảnh yến hội.

Đi theo bên cạnh cô còn có mấy người nhà họ Lâm, Lâm Đống cũng ở trong đó.

Nhìn thấy người của nhà họ Lâm đến rất nhiều người ở trong sảnh yến hội chân chó vội vàng chào hỏi.

Cho dù nhà họ Lâm có xuống dốc đi chăng nữa thì người ta vẫn là một trong bốn dòng họ ở Thủ đô.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, địa vị của người ta không phải chỉ để trưng bày thôi đâu.

Tuy trong tay nhà họ Lâm nắm giữ không nhiều quyền thế lắm, nhưng so với những thương nhân phổ thông thì mạnh hơn rất nhiều.

Bao gồm cả Lưu Hạ Hải, cũng không dám ở trước mặt nhà họ Lâm làm càn quá mức.

Nhưng mà, Lưu Linh Vũ nhìn thấy Lâm Hướng San tới cũng chỉ là hơi sững sờ, trên mặt không có nửa điểm lo lắng nào.

“Cậu Lâm.” Lưu Hạ Hải chắp tay cung kính chào.

Nhưng Lâm Đống đến nhìn cũng không nhìn Lưu Hạ Hải trực tiếp quay đầu nhìn về phía Cao Phong, cung kính kêu một tiếng: “Anh Phong.”

Ngữ khí cung kính cùng biểu hiện kia, khiến cho rất nhiều người đều không nhịn được sững sờ.

Bình Luận (0)
Comment