Rể Quý Rể Hiền

Chương 2154

Chương 2154

“Còn ngây ngốc ra cái gì vậy, xông lên đi!” Thương Hồng Thành lắc đầu không nói câu nào, sau đó kéo cà vạt ra một cái.

Lê Đức Minh và Lâm Đống, tất cả đều có chút ngơ ngác bối rối, đã bao nhiêu năm bọn họ không cùng người khác đánh nhau rồi chứ?

Tuy nhiên, cũng không dám chần chừ quá lâu.

Nói đùa, Cao Phong là ông chủ của bọn họ đấy.

Xử lý một vài tên rác rưởi, thì liệu có thể để ông chủ tự mình ra tay được à?

Trong nháy mắt, Lê Đức Minh, Thương Hồng Thành, Lâm Đống, Khổng Duệ Chí, Lý Khải Kiệt.

Những người này đồng loạt cởi cà vạt đang buộc ngay cổ, lao về phía tên thanh niên đầu trọc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh đều vô cùng hoang mang.

Thương Hồng Thành, Lý Khải Kiệt và những người khác, nhìn khí chất của bọn họ là biết thân phận không tầm thường, bộ âu phục họ mặc trên người là hàng thiết kế, giá trị theo Việt Nam Đồng thì chắc có lẽ cũng phải là chín con số.

Ngoài ra còn có chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn mà Lý Khải Kiệt đeo trên tay, trị giá hơn ba trăm năm mươi triệu VNĐ, đồng thời ở trong nước nhất định sẽ không thể mua được nó.

Những người này, trông giống như những ông chủ lớn có giá trị tài sản hàng chục tỉ VNĐ vậy đó!

Những người xung quanh thật sự không thể ngờ rằng những ông chủ lớn với khối tài sản hàng chục tỉ VNĐ lại đích thân đi đánh nhau với người ta như thế.

Đâu phải chỉ những người bọn họ không ngờ đến, mà ngay chính cả đám người của Thương Hồng Thành cũng không hề nghĩ đến điều đó.

Nhưng không có cách nào, vì Cao Phong, không muốn ra tay cũng phải ra tay!

“Bịch bịch bịch!”

Trong tích tắc, người của cả hai bên nhào vào đánh nhau lộn xộn.

Cao Phong cũng có chút ngơ ngác y như thế, vốn dĩ là muốn tự mình giải quyết, không ngờ là Thương Hồng Thành cùng những người khác lại xông ra trước, làm cho Cao Phong ngẩn người không biết nên cười hay khóc.

Tuy nhiên, Cao Phong có thể thấy rằng Lê Đức Minh, Thương Hồng Thành và cả Lâm Đống chắc chắn là đã có học võ.

Mặc dù Lý Khải Kiệt chưa bao giờ học võ, nhưng vẫn thường xuyên tập thể dục, so với những người của tên thanh niên trọc đầu đã bị rượu bia bào mòn cả cơ thể thì vẫn khỏe mạnh hơn nhiều.

Vì vậy, ngay khi cuộc chiến bắt đầu, gần như những người của thanh niên trọc đầu đã trực tiếp bị đánh ngã ra đất.

Chưa đến vài phút, tất cả đều đã ngã xuống đất.

“Vừa rồi tôi có suy nghĩ một chút, đã hơn 20 năm rồi tôi không có đích thân ra tay đánh nhau với ai cả.” Thương Hồng Thành siết chặt cổ tay, giọng điệu rất bùi ngùi.

Lý Đức Hoa cũng có chút cao hứng, cười ha ha một tiếng rồi nói: “Như vậy không tốt đâu, nghĩ đến thời đó ở thủ đô này, chính là thời đại của mấy người chúng ta đấy.”

“Đúng, đúng, hồi đó tất cả đều sống trong cùng một khu nhà lớn, lão Lâm là người bị bắt nạt nhiều nhất đấy.” Thương Hồng Thành vừa cười vừa nói đùa.

Khuôn mặt già nua của Lâm Đống không khỏi đỏ bừng, nhớ lại những năm tháng đó cũng có chút hoài niệm.

Suy cho cùng thì ai mà lại không có thời niên thiếu.

Một số người của Thương Hồng Thành, thậm chí bao gồm cả Diệp Thiên Long của nhà họ Diệp, cũng là những nhân vật nổi tiếng trong thế hệ thứ hai của thủ đô.

Chẳng qua chỉ là sau đó khi tuổi tác tăng lên, thì cũng không còn đi làm những việc không phù hợp với thân phận như thế này nữa.

Bọn họ thực sự không ngờ rằng chỉ sau một trận ẩu đả, vậy mà lại có thể khiến cho bọn họ tìm lại được cảm giác như thời còn trẻ tuổi.

“Tôi đã nói rồi, đi theo cậu Cao Phong, anh chắc chắn có thể trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn khác.” Khổng Duệ Chí mỉm cười hì hì một tiếng.

Lý Khải Kiệt nhiệt tình gật đầu, rồi nói: “Quả thật là trải nghiệm sâu sắc.”

“Khốn nạn, bọn mày dám đánh tao, bọn bây biết ông đây là ai không? Bọn mày xong đời với ông rồi!”

“Bọn bây tuyệt đối sẽ không thể sống tiếp được ở thủ đô này nữa! Đừng có mà tưởng rằng có vài đồng tiền trong tay thì lợi hại lắm!”

Nam thanh niên đầu trọc ngã xuống đất, giang tay chỉ vào đám đông và chửi bới.

Đám người của Thương Hồng Thành liếc nhìn một cái, trong lòng không hề tức giận, chỉ có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Quả nhiên là vậy, những kẻ ngu dốt thì thường sẽ không biết sợ hãi!

Bình Luận (0)
Comment