Rể Quý Rể Hiền

Chương 2165

Chương 2165

Lý Khải Kiệt nghe lời này không nhịn được mỉm cười lắc đầu.

“Tôi ngược lại rất muốn nhưng trung tâm mua sắm giống như một chiến trường. Ở Bắc Ninh cũng có rất nhiều đối thủ cạnh tranh. Dưới sự cản trở của họ, tôi rất khó chen vào được.”

“Cuối cùng cũng có cơ hội nhưng giá chào bán ở đây quá cao nên tôi không thể giải quyết được.” Giọng nói của Lý Khải Kiệt có chút bất lực.

Tập đoàn Hà Đô là một tập đoàn đa quốc gia, giá trị thị trường hàng trăm tỷ VNĐ, nhưng rồng mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó, ở thủ đô ngay cả khu thương mại họ cũng không chen chân vào được.

“Không thành vấn đề. Bắt đầu từ hôm nay, anh bất kỳ lúc nào cũng có thể để tập đoàn Hà Đô chen chân vào.”

“Chúng tôi sẽ không cho thuê nơi phồn hoa nhất mà giao cho anh.” Cao Phong vung tay, khí phách nói.

“Tốt! Cảm ơn Ngài Phong!”

“Ngài Phong thật hào phóng!”

“Lần này là muốn phát triển thịnh vượng rồi, ha ha!”

Mọi người đều bật cười phấn khích khi nghe những lời đó.

“Phải trả ​​tiền.” Cao Phong trịnh trọng nói.

“Hả?” Mọi người sửng sốt.

Vừa rồi nhìn dáng vẻ khí phách kia của Cao Phong, rõ ràng là cho miễn phí mà!

“Hả cái gì mà hả, không trả tiền, không cho thuê!”

Cao Phong liếc nhìn mọi người rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi phải tiết kiệm tiền mua sữa bột cho con gái tôi…”

“Ha ha ha! Được, phải trả, nhất định phải trả.” Mọi người lại bật cười lớn.

Cao Phong nói chuyện cùng những người khác một hồi liền cùng nhau xuống lầu.

Thương Hồng Thành và những người khác tiếp xúc với Cao Phong càng nhiều càng cảm thấy lần này có lẽ bọn họ đã lựa chọn đúng.

Cao Phong trông còn trẻ, thậm chí đối với một số người chỉ là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa.

Nhưng những việc làm của anh, tư duy của anh, thậm chí những lời anh nói đều cực kỳ không phù hợp với tuổi tác của anh.

Bàn bạc rõ ràng mạch lạc về những sự kiện trọng đại của đất nước, về kế hoạch mở rộng giang sơn lớn lao và cả những kế hoạch lâu dài.

Thật đáng khâm phục!

Lúc mọi người vừa đi xuống cầu thang, Lúc Khổng Duệ Chí và Dương Đông Huy cùng lúc đi ra.

Tuy nhiên, Cao Phong tinh ý phát hiện sắc mặt của Khổng Duệ Chí có vẻ hơi khó coi.

Nhưng anh không hỏi nhiều mà bước thẳng qua bên kia.

“Ôi, Ngài Phong, ngài xong việc rồi sao?”

“Hôm nay đi dạo một vòng rồi cùng nhau ăn một bữa cơm, tôi mời khách.”

Dương Đông Huy chào đón anh rất nhiệt tình với khuôn mặt tươi cười.

Tuy nhiên, thái độ của ông ta lại khiến Thương Hồng Thành và những người khác khẽ nhíu mày.

Bởi vì cái tên Dương Đông Huy này làm giả trang thành dánh vẻ ông chủ.

Có vẻ như ông ta đã xem mình là ông chủ ở đây.

“Hôm khác ăn cơm đi, hôm nay tôi còn có việc bận.” Cao Phong xua tay từ chối.

“Ai, Ngài Phong, hôm nay là cơ hội hiếm có để chúng ta gặp nhau, hay là đi thôi.” Dương Đông Huy tiếp tục nhiệt tình mời.

“Ngày khác, tôi mời.”

“Dù gì thì tôi cũng là ông chủ ở đây, quản lý Dương đã vì tôi mà làm việc chăm chỉ, nên được an ủi.” Cao Phong nheo mắt, ẩn ý nói.

Trong một câu, anh đã tuyên bố chủ quyền của mình.

“Chuyện này…” Dương Bân Huy nghe xong liền sửng sốt, sau đó vội vàng cười nói: “Đúng, đúng…”

Sau đó, Dương Đông Huy đích thân tiễn Cao Phong và những người khác rời đi, đưa mắt nhìn mọi người đi xa.

Cho đến khi bóng dáng của Cao Phong và những người khác hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt Dương Bân Huy vụt tắt trong chớp mắt.

Tốc độ thay đổi sắc mặt khiến thư ký bên cạnh không nói nên lời.

“Đúng là hổ không ở nhà, khỉ lên làm vua, bọn họ là cái thứ gì vậy?”

“Anh là ông chủ ở đây, đặt tôi ở nơi nào?” Dương Đông Huy hừ lạnh.

Bình Luận (0)
Comment