Rể Quý Rể Hiền

Chương 2195

Chương 2195

Giờ phút này, có rất nhiều người lại tạm thời quên đi hành động lúc trước của bọn họ, bọn họ vốn đang rất phẫn nộ, đang bênh vực cho kẻ yếu, mà bây giờ trong lòng bọn họ đang có đủ loại cảm xúc và suy nghĩ rối như mớ bòng bong.

Bất kể là thế nào đi chăng nữa, thì người đàn ông này, cuối cùng cũng đến rồi!

Anh đến để đối mặt.

“U u u!”

Bỗng nhiên, mấy chiếc xe đã tới từ sớm bấm còi thật dài.

Ngay sau đó, bảy tám chiếc xe khác đột nhiên quay đầu xe, chỉ trong chốc lát đã vây lại thành một vòng tròn, chặn đường đi của chiếc xe quân sự lại.

“U u u!”

Bên phía trạm canh gác địch cũng kéo một tiếng còi dài, sau đó từng đồng chí mặc đồng phục đặc chế cất bước đi xuống xe.

Vào giây phúc này, trái tim của rất nhiều người đều đột nhiên nhảy lên tới tận cổ họng.

Có không dưới ba mươi người đang nhìn chằm chằm vào Cao Phong.

Mặc dù bọn họ không mở miệng nói một chữ nào, nhưng ý tứ mà bọn họ biểu đạt thì chẳng cần nói cũng biết.

Chờ Cao Phong xuống xe, rồi dẫn Cao Phong đi.

“Tôi phải giải quyết xong chuyện ở đây đã, rồi sau đó tôi sẽ đi với các người.”

Cao Phong giương mắt nhìn thẳng về phía bọn họ, giọng điệu bình thản nói.

“Bây giờ, cậu không có tư cách để bàn điều kiện với chúng tôi.” Một người đàn ông trung niên dẫn đầu dùng giọng điệu nghiêm khắc nói với Cao Phong.

“Không để cho tôi giải quyết, thì chẳng lẽ các người có thể giải quyết được sao?”

Khóe miệng Cao Phong cong lên. Đối mặt với những người được võ trang đầy đủ như vậy nhưng anh lại không hề có chút lo lắng nào.

Tạm thời không nói đến những cái khác, chỉ riêng chuyện anh có thể bình tĩnh như thế vào thời khắc nguy hiểm này đã khiến cho tất cả mọi người phải chậc lưỡi hít hà.

“Cậu nên đi nhận hình phạt dành cho bản thân mình, còn chuyện ở đây đương nhiên sẽ có người đứng ra giải quyết.”

“Chỉ khi nào anh chấp hành án phạt của mình, thì khi đó mới có thể bình ổn được sự phẫn nộ của người dân!” Một thanh niên mặc cảnh phục nhíu mày nhìn về phía Cao Phong, giọng điệu không hề thân thiện một chút nào.

“Tôi phải chịu hình phạt gì? Người dân đang phẫn nộ vì cái gì? Rốt cuộc thì, tôi có tội gì?” Cao Phong hờ hững mở miệng hỏi, chất vấn liền ba câu liên tiếp.

“Tội của anh nhiều lắm, có muốn tôi liệt kê ra từng tội cho anh nghe không?” Người con trai mặc cảnh phục không hề nhiều lời mà tiến lên một bước, trong tay anh ta là một tập tài liệu.

“Ngày mùng 8 tháng 3, nhân viên an ninh của khu phố thương mại Kiên Thành có xảy ra xô xát và ẩu đả với nhân viên phục vụ của một gian hàng trong khu phố thương mại, dẫn đến người đó bị thương nhẹ phải vào viện.”

“Ngày 17 tháng 3, các nhân viên an ninh của bên anh lại một lần nữa xảy ra va chạm với người nhân viên phục vụ này, khiến người đó bị thương nặng.”

“Ngày mùng 6 tháng 4, các anh lại một lần nữa tăng thêm tiền thuê mặt bằng cho dù trước đó các anh vừa mới tăng tiền thuê không lâu, hơn nữa lần này các anh còn dùng thủ cách uy hiếp, đe dọa để ép buộc người đi thuê.”

“Còn có rất nhiều những lần vi phạm khác nữa, đặc biệt là việc cấu kết với các thế lực bên phía xã hội đen để làm nhiễu loạn thị trường. Riêng tội danh đó thôi đã đủ để anh bị phán án mười năm tù trở lên rồi.”

Trong mắt người thanh niên mặc cảnh phục chợt thoáng qua vẻ trêu ngươi, nhưng giọng điệu anh ta dùng thì lại vô cùng nghiêm khắc.

Có lẽ Cao Phong anh ở thành phố Hà Nội thật sự có thể hô mưa gọi gió, người từ trên xuống dưới ai cũng sẽ ra tay giúp đỡ anh.

Nhưng mà nơi này là Thủ đô, là nơi đứng đầu cả đất nước.

Nơi này tuyệt đối không phải là nơi mà một người như Cao Vũ anh có thể gây sóng gió được.

Nghe thấy mấy lời mà người thanh niên mặc cảnh phục vừa nói, trong lòng Cao Phong âm thầm cười lạnh.

Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì thiếu lý do?

Cao Phong không tin là bọn họ không biết rằng, anh vừa mới tiếp quản khu phố thương mại Kiên Thành được có mấy ngày.

Những chuyện mà bọn họ liệt kê ra hoàn toàn không có liên quan gì đến anh cả.

Chẳng qua là bọn họ đã muốn đẩy hết tất cả tội danh lên người Cao Phong anh, để anh phải gánh, thì điều đó cũng có nghĩa là bọn họ và nhà họ Phạm có cấu kết với nhau.

Bình Luận (0)
Comment