Rể Quý Rể Hiền

Chương 2285

Chương 2285

“Cái gì, không có việc gì?” Vương Ngọc Hoa sửng sốt, động tác rót trà lập tức dừng lại.

Cao Phong khẽ cau mày, nhưng không nói nhiều, chỉ gật đầu.

Trong mắt Vương Ngọc Hoa hiện lên một tia thất vọng, hiển nhiên gia cảnh của Cao Phong không làm bà ta hài lòng.

Tuy rằng người thanh niên có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng gia cảnh không tốt, như vậy vẫn chưa đủ!

Lúc này, Vương Ngọc Hoa nghĩ Cao Phong là bạn trai của Trần Ngọc Tâm, nếu không thì làm sao Trần Ngọc Tâm lại dẫn anh về nhà được?

“Cậu vừa tốt nghiệp phải không? Cậu đã tìm được việc làm chưa? Cậu làm việc ở đâu?” Vương Ngọc Hoa hỏi lần nữa.

Cao Phong dừng lại một chút nói rằng: “Tôi tự làm công cho mình….”

“Xoẹt!”

Vẻ nhiệt tình trên mặt Vương Ngọc Hoa lập tức biến mất.

Hỏi hơn nữa ngày trời thì ra chỉ là một kẻ không có việc làm, có gia cảnh tồi tệ!

Vậy mà còn nói hoa mỹ là làm việc cho bản thân? Nói không chừng rảnh rỗi không chịu làm việc, chỉ ở nhà chơi game suốt ngày?

Trong khu này có rất nhiều thanh niên sau khi tốt nghiệp xong chỉ rảnh rỗi ở nhà chơi game, Vương Ngọc Hoa nhìn một cái là rõ ràng.

Vốn dĩ nhìn quần áo của Cao Phong có vẻ khá tốt nên Vương Ngọc Hoa ôm hy vọng rất lớn.

Nhưng bây giờ sau khi nghe ngóng thì mọi thứ của anh không thể làm hài lòng bà ta.

“Ngọc Tâm vẫn phải tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học, vì vậy con bé không thể phân tâm làm việc khác.” Giọng điệu của Vương Ngọc Hoa đã có chút lạnh lùng.

Ý nghĩa của câu này cũng được thể hiện rõ ràng.

“Đúng không, tôi nghe nói Ngọc Tâm sắp mở cửa hàng bán hoa.” Cao Phong cười nhạt.

Anh không quan tâm đến thái độ của Vương Ngọc Hoa.

Anh chỉ không muốn phụ lòng tốt của Trần Ngọc Tâm, nên việc đến nhà dùng một bữa cơm rau dưa cũng là để Trần Ngọc Tâm cảm thấy thoải mái đôi chút.

Về phần những người khác, không liên quan gì đến anh.

“Đúng vậy! Đó là cửa hàng hoa ở khu thương mại Kiên Thành, do ông chủ của khu thương mại Kiên Thành tặng cho Ngọc Tâm.”

“Ông chủ lớn của khu thương mại Kiên Thành là người trẻ tuổi ưu tú, đây là người trong vạn người có một, tôi cảm thấy Ngọc Tâm rất phù hợp với cậu ấy. Cậu nghĩ sao?”

Ánh mắt Vương Ngọc Hoa mang theo tính toán, cố ý hỏi anh.

“Cái này không thích hợp.” Cao Phong nói thật.

“Tại sao lại không thích hợp? Ngọc Tâm là một sinh viên đạt thành tích cao sau kỳ thi tuyển sinh sau đại học. Dù sao, con bé nhất định sẽ không kết hôn với một kẻ vô công rỗi nghề.” Vương Ngọc Hoa nói trắng ra.

“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”

Trần Ngọc Tâm bước vào, trên tay cầm một mớ rau đã được nhặt cẩn thận, cau mày nhìn Vương Ngọc Hoa.

“Mẹ nói chuyện với Cao Phong một lát, con cứ làm việc của con đi!”

Vương Ngọc Hoa nhặt một nắm hạt dưa, vừa nói vừa gỡ hạt dưa.

“Mẹ, Cao Phong là bạn thân nhất của con. Anh ấy cũng đã giúp con rất nhiều, mẹ đừng nói anh ấy như vậy!” Trần Ngọc Tâm, người luôn ngoan ngoan chưa bao giờ biết tranh luận với ai, cau mày nói.

“Ồ, mẹ biết, mẹ cũng đâu thể ăn thịt cậu ta. Thật là, con cứ đi làm việc của mình trước đi.” Vương Ngọc Hoa nhổ hạt dưa nói.

“Cho dù như vậy thì mẹ cũng không thể nói về anh ấy như vậy!” Trần Ngọc Tâm kiên trì nhấn mạnh.

“Làm sao vậy? Đây là… câu ta là bạn trai của con còn mẹ là mẹ của con đây, mẹ nói vài câu với cậu ta cũng không được sao?”

“Mẹ nói cho con biết, mặc kệ cậu ta sau này có thành công hay không, mẹ là người lớn, nói cái gì thì cậu ta cũng phải nghe!” Vương Ngọc Hoa lập tức vỗ bàn.

Trần Ngọc Tâm nghe vậy thì khuôn mặt lập tức đỏ bừng, Cao Phong làm gì mà làm bạn trai của cô ấy chứ!

Nếu đắc tội với Cao Phong làm anh nổi giận thì Vương Ngọc Hoa nhất định sẽ không có quả tốt.

“Không sao đâu, Ngọc Tâm, cô cứ đi nấu cơm đi, người lớn chỉ dạy hai câu là đúng.” Cao Phong không quan tâm, chỉ nhẹ nhàng xua tay.

Trần Ngọc Tâm do dự hai giây, muốn gọi Cao Phong vào bếp giúp đỡ để không nghe lời Vương Ngọc Hoa.

Bình Luận (0)
Comment