Rể Quý Rể Hiền

Chương 2303

Chương 2303

“Anh Phong, không phải anh bảo tôi tìm nhiều người chút để giúp anh giải quyết một chuyện sao?” Lê Tiểu Quyền sững sờ nói.

Cao Phong sửng sốt một chút, đúng là anh đã nói như vậy.

Khi đó, anh chỉ tiện tay gửi một tin nhắn cho Lê Tiểu Quyền bảo anh ta đến trung tâm thương mại showroom ô tô làm một số việc, hơn nữa dẫn theo một vài người nữa.

Nhưng anh cũng không ngờ rằng Lê Tiểu Quyền lại mang theo hơn trăm người!

Người nào cũng hung hăng cầm trong tay một ống thép rỗng, đây cũng may là bọn họ, nếu đổi lại là người khác thì họ không đi được xa đã bị tịch thu vũ khí.

“Không phải, tôi kêu anh qua để lái mấy chiếc xe này trở về. Tôi muốn cho anh một niềm vui bất ngờ nên không nói chi tiết, ai biết anh sẽ hiểu lầm.” Cao Phong đau đầu, thực lo lắng cho chỉ số IQ của Lê Tiểu Quyền.

“Tôi đã nói rồi, người nào dám khiêu khích anh Phong chứ, lại còn phải kéo người đánh nhau! Bảo cậu hỏi rõ ràng thì cậu cũng không thèm hỏi!” Thương Tuấn Hồng tại chỗ không nói nên lời, không khỏi than thở.

“Không phải, lúc đó tôi còn tưởng rằng anh Phong đang đánh nhau với người ta thì làm sao có thời gian gọi điện thoại? Vậy thì còn không mau kéo người đến giết bọn họ sao?” Lê Tiểu Quyền sờ sờ sau đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ.

“Cậu chính là đồ ngu!” Thương Tuấn Hồng vừa đưa tay lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, vừa bấm một dãy số, anh ta lầm bầm: “Tên ngu xuẩn này, anh ta nói là anh Phong đang đánh nhau với người khác, cả khu thương mại Kiên Thành đều đã biết, bố tôi và những người khác cũng đang chạy đến đây. Tôi phải nhanh chóng nói rõ với ông ấy và đừng để họ đến.”

Lê Tiểu Quyền hơi đỏ mặt, cầm đại đao trong tay, trên mặt lộ ra vẻ cười ngại ngùng.

Cao Phong nghe vậy cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Nhìn Lê Tiểu Quyền và Thương Tuấn Hồng, trong lòng Cao Phong đột nhiên có chút hoài niệm.

Bởi vì anh nhìn thấy hai người này, anh nghĩ đến Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo.

Hai người bọn họ khi ơ chung cũng hay trêu nhau, luôn làm những điều khiến mọi người dở khóc dở cười.

“Vậy thì anh Phong, anh gọi tôi qua đây để làm gì thế?” Lê Tiểu Quyền gãi đầu hỏi.

“Lần đầu tiên tới thủ đô không phải tôi đã đập nát chiếc Maserati của anh sao? Hôm nay vừa vặn ghé sang đây nên tôi muốn trả lại anh một chiếc.”

Cao Phong vừa nói vừa chỉ vào bốn chiếc xe nói: “Để lại cho tôi chiếc Gust màu tím còn lại thì anh có thể chọn tùy ý.”

Khi Lê Tiểu Quyền nghe thấy lời nói của Cao Phong, anh ta sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi cái cổ cứng ngắc chậm rãi quay đầu nhìn những chiếc xe đậu cạnh nhau ở đằng kia.

“Leng keng!”

Thanh đao dài hai thước trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng kêu, Lê Tiểu Quyền há to miệng, chỉ tay về phía chiếc xe đằng kia rồi chỉ vào chính mình, ánh mắt không chắc chắn nhìn Cao Phong.

Anh ta nhớ rằng khi anh ta gặp Cao Phong lần đầu tiên, Lê Tiểu Quyền lái một chiếc Maserati và bị Cao Phong dùng gậy bóng chày đập vỡ tại nhà ga.

Sau thời gian dài như vậy, anh ta không ngờ Cao Phong vẫn còn nhớ rõ, còn trả lại cho chính mình nữa chứ?

Điều này này này…

“Ừ, cho anh.” Cao Phong cười gật đầu.

“Ôi, chết tiệt! Anh Phong, anh thật phóng khoáng mà! Vậy thì tôi không khách khí nữa!”

Lê Tiểu Quyền nhảy cao ba thước, sau đó trực tiếp chạy về phía mấy chiếc xe ô tô.

Sau khi Thương Tuấn Hồng kết thúc cuộc gọi, anh ta nhìn Cao Phong đầy háo hức.

Không cần biết chiếc xe có giá trị bao nhiêu, điều quan trọng là cảm giác này có đúng không?

“Đi chọn đi, còn có chiếc của anh nữa.” Cao Phong cười nói.

“Fuck, Tiểu Quyền, đợi tôi một chút, tôi sẽ chọn trước!” Thương Tuấn Hồng cũng chạy về phía đó.

“Anh cút đi! Trên đời này có hai thứ không thể để nhường đó là vợ và xe, tôi phải đi lấy trước!”

Lê Tiểu Quyền không nói lời nào, một tay vỗ vào thân xe Rolls-Royce Phantom, đặt trước!

Thấy Thương Tuấn Hồng không giành được nên không thể làm gì khác hơn là phải chọn chiếc Rolls-Royce Cullinan, cả hai vô cùng vui mừng.

Vô số người xung quanh có chút sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Cứ như vậy mà cho đi à?

“Được, được rồi, cho người khác mà không giao Trần Tùng Sơn, thật sự là thân thích tốt mà!” Phùng Phương Huyền hừ lạnh, trong lòng càng thêm khó chịu.

Vương Ngọc Hoa làm sao có thể nói gì, chỉ là mờ mịt nhìn.

Bình Luận (0)
Comment