Rể Quý Rể Hiền

Chương 2443

Chương 2443

Nhưng hai ngày nay, ông ta đã suy nghĩ lại thật kỹ, với năng lực bây giờ của Cao Phong thì ông ta thực sự không nỡ từ bỏ Cao Phong!

Con cái của một dòng họ lớn thường vẫn luôn làm vật hy sinh cho bên thông gia, chuyện này đã sớm trở thành chuyện thường ngày rồi.

Đã như vậy thì Phạm An Quốc đương nhiên cũng muốn tìm một nhà nào đó gả Phạm Thanh Nhiên đi.

“Ông Quốc, mỗi người có chí riêng, chuyện này không thể miễn cưỡng được.” Cao Phong suy tính hai giây rồi nhẹ nhàng mở lời.

“Ha ha ha! Nói vậy cũng đúng, nói vậy đúng lắm!”

Phạm An Quốc ngồi với Cao Phong thêm một lúc rồi chào tạm biệt.

Còn những người khác cũng rời khỏi đó gần hết rồi.

Mấy người đó cũng chẳng có hứng thú gì với mấy kiểu tiệc tùng như thế này, chỉ muốn đến lôi kéo quan hệ với Cao Phong mà thôi.

Tiễn Phạm An Quốc đi xong, Cao Phong đứng trước cửa sổ ở tầng sáu, nhìn cảnh tượng náo nhiệt phía dưới.

Hiện trường quả thực vô cùng nhộn nhịp, Champagne phun thẳng lên trời, có người còn đang khiêu vũ trên sân khấu.

Lê Tiểu Quyền còn mời cả vài vị ca sĩ, ngôi sao đến, mỗi lần có một ngôi sao nào đó ra sân khấu đều khiến người dưới hiện trường gào thét tưng bừng.

Mấy vị ngôi sao này đều là những ngôi sao khá nổi tiếng dạo gần đây, nhân khí vô cùng cao.

Có rất nhiều người chỉ vì muốn đi xem buổi biểu diễn của họ mà thức trắng đêm giành vé.

Vì thế hôm nay gặp được thần tượng ở đây, ai ai cũng cuồng nhiệt.

Còn một số người cảm thấy tiệc tùng chẳng có gì hay ho thì sẽ không nán lại nữa.

Có người thấy bài đăng trên mạng của bạn bè, bùng nổ tại hiện trường rồi, vội vã lái xe đến đây luôn.

Vì thế mà tại khu kinh doanh Kiên Thành, buổi tiệc đã diễn ra được hơn một tiếng rồi mà lượng người vẫn không giảm, ngược lại càng ngày càng nhiều.

Cao Phong cầm một ly rượu vang đỏ trên tay, mỉm cười nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên dưới, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có.

Ồn ào náo động trôi qua, mình cũng nên rời khỏi đây rồi, trở về thành phố Hà Nội rồi.

Cao Phong đặt tay lên ngực tự hỏi, thực ra có chút không nỡ.

Dù sao thì ở đây cũng được một khoảng thời gian tương đối dài rồi, cũng đã gặp được muôn người muôn vẻ.

Con người chung quy vẫn là động vật có tình cảm.

Nguyên nhân khiến người ta không nỡ rời xa một nơi nào đó, chỉ là vì không nỡ bỏ người ở nơi đó mà thôi, cũng có thể là một chuyện nào đó.

Vì vậy, tâm trạng của Cao Phong lúc này cũng là bình thường, không thể tránh khỏi.

Nhưng mà ngẫm lại thì ngày mai có thể gặp mấy người Kim Tuyết Mai, trong lòng Cao Phong cũng có chút mong đợi, cái này thì lớn hơn tâm trạng luyến tiếc không nỡ kia.

Những người ở thành phố Hà Nội không nỡ từ bỏ Cao Phong mới phải!

Cao Phong cứ cầm ly rượu vang lắc lư ở đó, nhớ lại quá khứ, nghĩ về hiện tại, và cả sau này…

Phía bên ngoài, Phạm Thanh Nhiên chờ mấy cô gái, chơi một lúc thì mệt, ngồi cạnh sân khấu nghỉ ngơi.

Trong lúc lơ đãng, Phạm Thanh Nhiên nhìn thấy Cao Phong đang đứng trước cửa sổ sát đất ở tầng sâu.

Bộ suit trắng nổi bật đó thực sự khiến người ta không chú ý không được.

“Các cô mau nhìn coi, Cao Phong đang nhìn nén chúng ta kìa.”

Phạm Thanh Nhiên vỗ vai Lâm Hướng San và Trần Ngọc Tâm, chỉ về phía bên kia.

Lâm Hướng San và Trần Ngọc Tâm quay đầu lại nhìn, thấy Cao Phong đang đứng cạnh cửa sổ.

“Tôi, tôi cũng không biết tại sao nhưng tôi cứ cảm thấy hình như anh ấy không vui cho lắm…”

Lâm Hướng San nhìn chằm chằm Cao Phong vài giây, bỗng nhiên nói một câu.

Giây phút ấy, tiếng nhạc, tiếng đàn trống vang trời, cực kỳ náo nhiệt, ai ai cũng mỉm cười rạng rỡ.

Còn Cao Phong đứng trong phòng, một mình yên tĩnh ở đấy, khiến Lâm Hướng San đột nhiên thấy đau lòng không rõ lý do.

Phạm Thanh Nhiên nghe Lâm Hướng San nói vậy thì thở dài một tiếng, chăm chú nhìn Cao Phong một lúc.

“Các cô đã từng nghe qua câu nói này chưa?”

“Cuồng hoan là cô đơn của một đám người! Cô đơn là cuồng hoan của một người!”

“Anh ấy phải gánh trên vai quá nhiều, quá nhiều thứ.”

Bình Luận (0)
Comment