Rể Quý Rể Hiền

Chương 2482

Chương 2482

Nếu trong những người này xuất hiện kẻ phản bội, vậy sẽ làm biết bao nhiêu người phải đau lòng như trái tim bị dao cắt?

Cao Phong cũng im lặng suy nghĩ.

Chuyện một trong những binh sĩ nhà họ Cao, đã và đang đi theo Cao Khai Thành, lại là một kẻ phản bội cũng có tỷ lệ không lớn

Nếu bọn họ muốn đối phó với Cao Phong, bọn họ đã có thể làm điều đó từ lâu rồi, lúc ở Thành phố Hòa Bình, bọn họ đã có thể âm thầm báo cho Cao Anh Hạo.

Nhưng mà việc đời khó đoán, lòng người khó dò.

Bây giờ, Cao Phong đã đứng ở vị trí này, càng đang trong thời khắc mất chốt quyết chiến với nhà họ Cao, cho nên anh phải cố gắng đảm bảo không có bất cứ một chút sơ sót nào.

“Hay là… Cứ tiến hành theo dõi toàn bộ bọn họ là được.” Cao Phong than nhẹ một tiếng.

“Được thôi! Tôi biết rồi!” Lâm Vạn Quân vội vàng gật đầu.

Bày mưu lập kế đâu vào đấy, suy nghĩ tường tận từng việc nhỏ, cho nên mặc dù Cao Phong không muốn chậm trễ quá nhiều thời gian, nhưng cũng sẽ không quá mức gấp gáp.

“Chú Vạn Quân! Tại sao chú lại đối xử với cháu tốt như vậy?”

Trước khi chuẩn bị rời đi, Cao Phong đột nhiên điên khùng hỏi một câu như vậy.

Thật sự là bởi vì Lâm Vạn Quân quá quan tâm và chú ý đến Cao Phong.

Vượt qua phần tình cảm mà một người nô bộc đối với một người chủ của mình.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Lâm Vạn Quân không vì danh tiếng, không vì lợi ích, vẫn luôn trả giá mà không cầu hồi báo.

Giống như Lâm Vạn Quân vẫn luôn coi Cao Phong là con trai của mình vậy.

“Cậu Phong! Đây đã là lần thứ hai cậu hỏi những lời này rồi.” Lâm Vạn Quân lắc đầu, cũng không biết phải làm sao.

“Cháu cũng biết, chú đã từng nói là sẽ có một ngày, cháu sẽ hiểu được toàn bộ mọi chuyện, nhưng chắc bây giờ đã đến lúc rồi chứ?” Cao Phong không kịp đợi.

“Chưa tới, chưa tới, vẫn chưa tới đâu!” Trông mắt Lâm Vạn Quân giống như đang nhớ lại vô số ký ức, sau đó ông ta mới lắc đầu nói.

“Cháu ra lệnh cho chú phải nói!” Cao Phong cố tỏ vẻ nghiêm nghị.

“Cậu Phong… Thật sự xin lỗi! Tôi chỉ có thể vi phạm mệnh lệnh này.” Lâm Vạn Quân hơi khom người.

“Chú… Chú thật là…” Trong nháy mắt, vẻ nghiêm nghị trên mặt Cao Phong đã biến mất không thấy, sau đó anh chỉ có thể lắc đầu một cái, không biết nên làm thế nào mới được.

“Cháu vẫn cảm thấy là chú đang bố trí một bàn cờ lớn. Bây giờ, tình thế đã sáng tỏ như vậy rồi, nhưng mà cháu vẫn không nhìn rõ được là chú đang muốn làm gì?”

“Nếu như ông nội của cháu vẫn còn sống, có lẽ cháu còn cho là chú và ông ấy cùng nhau bố trí ván cờ này đấy!”

Cao Phong lắc đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch còn ở phía dưới chờ anh, dù sao anh cũng phải cho họ một chút thể diện.

Trong quá trình xuống lầu, Cao Phong trả lời tin nhắn cho Kim Tuyết Mai, nói rõ một là lát nữa anh muốn ra ngoài uống rượu với mấy người Liễu Tông Trạch.

Kim Tuyết Mai rất sáng suốt bày tỏ rằng mình đã hiểu, cô chỉ để cho Cao Phong nhớ về nhà sớm.

“Anh không về nhà, em sẽ không ngủ! Tối nay, em sẽ để anh dỗ em và cục cưng đi ngủ!”

Kim Tuyết Mai gửi một câu, còn tăng thêm một sticker xấu hổ.

Trong lòng Cao Phong cảm thấy vô cùng ấm áp. Anh cất điện thoại di động rồi nhanh chóng xuống lầu.

Mà lúc này, ở dưới lầu, Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch đang gặp vấn đề khó khăn lớn nhất.

Một cô gái mặc áo da và quần da màu đen, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo, đang đứng trước cửa công ty, hai tay ôm khoanh trước ngực đứng chờ ngời

Khuôn mặt xinh đẹp tựa như sương lạnh kia lộ ra thái độ từ chối toàn bộ những người đứng cách xa cả ngàn ki-lô-mét, làm cho rất nhiều người đều phải tránh xa cô ta ra. núp cô ta đi.

Lúc đầu, Long Tuấn Hạo nhìn thấy cảnh tượng này, xuất hiện một số suy nghĩ.

“Tông Trạch! Bây giờ cậu cũng có bạn gái rồi, tôi đoán rằng ông trời nhìn thấy tôi độc thân một mình quá cô đơn, cho nên đã đưa cô ấy đến đây với tôi.”

“Cậu nhìn xem, mẫu người này chính là mẫu người lý tưởng của tôi.” Long Tuấn Hạo sờ đầu trọc một cái, không nói hai lời, lập tức tiếp cận cô gái kia.

“Xin chào người đẹp! Em định xin việc hay là tìm người? Tôi rất quen thuộc chỗ này.” Long Tuấn Hạo lên tiếng chào.

Bình Luận (0)
Comment