Rể Quý Rể Hiền

Chương 2546

Chương 2546

“Vậy thì cậu cứ gắn thứ này lên người cô ta, nhìn xem những lúc không ở bên cạnh cậu, cô ta đã nói những gì, đã làm những gì!” Long Tuấn Hạo hếch cằm đầy kiêu ngạo.

“Cút! Tôi không cần! Loại chó độc thân không biết gì về tình yêu như cậu thì hiểu cái gì! Tình yêu cần phải tinh khiết, không thể xen lẫn bất kỳ thứ gì khác.”

“Tôi làm như vậy, không phải có nghĩ là tôi không tin cô ấy sao?” Liễu Tông Trạch muốn vung tay ném thứ kia đi.

“Cậu đừng có nói với tôi là cái gì đúng cái gì sai, dù sao ông đây cũng không hiểu những thứ lung tung rối loạn đó!”

“Tôi chỉ cho cậu một câu nói, hôm nay mà cậu không gắn vật này lên người cô ta, tôi còn tiếp tục đánh cậu nữa!” Lời nói của Long Tuấn Hạo lời nói cực kỳ mạnh mẽ.

“Cậu bị bệnh tâm thần à?” Liễu Tông Trạch nhíu mày thốt lên.

“Đúng vậy! Chính là loại bệnh tâm thần mà bất cứ lúc nào cũng có thể đánh cậu đấy!”

“Nếu cậu còn không phục thì cứ kéo hết người của cậu ra đánh một trận là được. Dù sao bên phía ông đây có ba chục ngàn người, còn nhiều hơn mười ngàn người so với bên cậu.” Long Tuấn Hạo với giọng điệu đáng khinh.

Đối mặt với loại du côn lưu manh, không thèm nói lý lẽ như Long Tuấn Hạo, Liễu Tông Trạch cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Đánh thì đánh không lại, cãi cũng cãi không thắng, ngay cả binh sĩ của khối tập đoàn Phong Hạo, cũng nghe lời Long Tuấn Hạo nhiều hơn.

Liễu Tông Trạch chẳng có cách nào làm gì Long Tuấn Hạo.

“Cút đi!” Liễu Tông Trạch cúi đầu xuống, cầm thiết bị theo dõi, có chút do dự chưa quyết định được.

“Tông Trạch! Tôi lại nói với cậu một lần cuối, cậu phải gắn vật này lên người Cao Mỹ Lệ!”

“Tất nhiên nếu cậu cảm thấy là trong lòng cậu, địa vị của anh Phong không bằng Cao Mỹ Lệ, vậy thì tùy cậu.” Phong cách trò chuyện của Long Tuấn Hạo đột nhiên thay đổi, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Liễu Tông Trạch nghe vậy, yên lặng hồi lâu rồi nói: “Biết rồi biết rồi! Một lát nữa tôi sẽ đi gặp cô ấy!”

“Sao hả? Định dùng khuôn mặt có hai quầng thâm đi gặp cô ta sao?” Long Tuấn Hạo khoanh tay đứng nhìn, cố gắng nhịn cười hỏi.

“Tôi và Mỹ Lệ thật lòng yêu nhau, không quan tâm đến vẻ ngoài.” Liễu Tông Trạch nói đi là đi, cầm thiết bị theo dõi rồi đi ra cửa.

“Nhớ về sớm một chút đấy, tôi đợi cậu ở văn phòng của tôi, dụng cụ còn đặt trong phòng làm việc của tôi.”

Long Tuấn Hạo cũng hô lên một câu, sau đó đi về phía văn phòng của mình.

Trên một con đường ở Thành phố Hà Nội, một chiếc Passat đại chúng mày đen lao vùn vụt.

Bề mặt xe đen bóng, tỏa sáng, giống như một con báo đen đầy sức sống vậy, tốc độ nhanh tới cực điểm.

Tốc độ xe rất nhanh, từ trong khu vực nội thành không ngừng lao nhanh ra khu vực ngoại ô thành phố, giống như một con hổ dữ rời núi vậy.

Cao Phong ngồi trên xe, khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc, một tay điều khiển tay lái, một tay vịn lên cửa kính xe, bàn chân giẫm mạnh vào chân ga.

Đồng hồ vận tốc đang thể hiện là tốc độ xe đang không ngừng tăng lên.

Tiếng động cơ gầm gừ đã bị tiếng nhạc bên trong xe đè xuống, từ đầu đến cuối không ảnh hưởng tới Cao Phong.

Liễu Tông Trạch!

Cao Phong thật sự không ngờ là chỉ trong một thời gian ngắn mà anh ta đã lún sâu như vậy.

Hơn nữa, Cao Phong cũng biết tính tình của anh ta.

Nếu như Cao Phong mạnh mẽ ra tay với Cao Mỹ Lệ, chắc chắn Liễu Tông Trạch sẽ trực tiếp trở mặt với anh.

Thật ra, bằng địa vị của Cao Phong hiện nay, cho dù anh có thiếu Liễu Tông Trạch, cũng chẳng hề có một chút xíu ảnh hưởng với anh.

Cho nên, cho dù Liễu Tông Trạch thật sự rút lui, Cao Phong vẫn tiến đánh vào Thành phố Đà Nẵng như thường.

Nhưng mà tính tình của Cao Phong rất coi trọng tình nghĩa, làm sao anh có thể bỏ qua một thành viên trung thành của mình từ rất sớm và dùng một cước đá văng anh ta ra chứ?

Lúc đầu, Liễu Tông Trạch đi theo Vũ Hoàng Minh, đúng là cũng từng va chạm với mình không ít lần.

Nhưng từ khi nhà họ Vũ bị tiêu diệt, những thù hận và va chạm vụn vặt kia cũng đều tan thành mây khói rồi.

Từ khi đi theo Cao Phong, nhà họ Liễu đúng là chưa từng lùi bước trước bất cứ chuyện gì.

Bình Luận (0)
Comment