Rể Quý Rể Hiền

Chương 2548

Chương 2548

“Tôi thấy anh vẫn chưa biết cái gì là đúng cái gì là sai!” Một người mặc đồng phục trẻ tuổi định cầm còng ta tiến lên.

“Bốp!”

Ngay tại lúc này, bên cạnh có một người đàn ông trung niên đánh bay mũ của thanh niên kia đi.

“Chắc chắn là anh Cao Phong đang có chuyện quan trọng, để anh ấy đi!” Người đàn ông trung niên vội vàng chỉ huy mọi người lái xe nhường đường.

Bây giờ, chắc chắn gương mặt của Cao Phong chính là tờ giấy thông hành tốt nhất trong Thành phố Hà Nội.

“Hả? Vâng! Vâng!”

Hai nhân viên kia nghe vậy, vẫn làm theo mặc dù không chắc chắn về thân phận của Cao Phong, nhưng bây giờ trong Thành phố Hà Nội, nghe được cái họ Cao này cũng không ai dám xem thường.

“Cám ơn.”

“Brừm… Brừm… Brừm… Vèo!”

Xe vừa mới nhường đường, Cao Phong lập tức giẫm mạnh vào chân ga, trong nháy mắt đã đi xa.

“Hù chết tôi rồi! Thằng nhóc này! Sau này khi làm việc, thái độ phải đàng hoàng biết không?”

“Đừng nóng đầu xông thẳng về phía trước, cậu chỉ là một nhân viên hiệp trợ mà thôi, vẫn chưa trở thành nhân viên chính thức đâu mà đã dám ngang ngược?” Người đàn ông trung niên lạnh giọng quát lên.

“Đó là trách nhiệm của tôi mà!” Thanh niên kia còn có chút không phục.

“Trách nhiệm của cậu sao? Tạm không nói đến thân phận của cậu ta, cách chấp pháp của cậu có đúng không?”

“Bây giờ tôi lại nói cho cậu, cậu ta tên là Cao Phong, Cao Phong của Thành phố Hà Nội, cậu tự mình suy nghĩ đi!”

Người đàn ông trung niên mắng một câu, sau đó trực tiếp khoát tay, ngăn lại hai chiếc xe thể thao phía sau.

Mà người thanh niên này đang sững sờ tại chỗ.

Mặc dù cậu ta chưa từng gặp mặt Cao Phong, cũng không biết mặt anh, nhưng chắc chắn cậu ta phải biết cái tên này.

“Xuống xe! Căn cứ vào luật an toàn giao thông, lái xe ô tô vượt quá tốc độ, hơn từ ba mươi lăm ki-lô-mét mỗi giờ so với tốc độ cho phép, phạt tiền tám triệu đồng, tước Bằng lái xe bốn tháng.”

Lúc này người đàn ông trung niên tiến lên, giữa hai tên thanh niên kia lại.

“Các người có ý gì vậy? Tại sao người đàn ông lúc nãy có thể đi? Đối xử khác biệt phải không ?” Trong nháy mắt, hai tên thanh niên lập tức bối rối.

“Bằng lái xe đâu? Giấy tờ xe đâu?”

“Ngoài ra, tôi thấy xe của các cậu đã được cải trang một cách phi pháp, tạm thời giam xe.” Trung niên lạnh lùng nói.

“Không đúng! Chiếc Passat rách lúc nãy cũng không bị xử phạt? Tại sao chỉ phạt chúng tôi chứ?” Thanh niên rất không phục hét lên: “Tôi muốn khiếu nại các người! Tôi phải tố cáo các người!”

“Tố cáo đi! Thuận tiện cũng kiện chiếc Passat kia luôn nhé! Chủ xe tên là Cao Phong.” Người đàn ông trung niên khoác tay một cái.

“Cao Phong thì sao? Cho dù là Cao Phong thì tôi vẫn…” Nói tới chỗ này, thanh niên đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó lập tức vội vàng đổi lời: “Khụ khụ… Chú cảnh sát! Mặc dù ngài phạt cũng không sao. Chúng tôi sẽ phối hợp, chúng tôi sẽ hết sức phối hợp!”

Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Điều kiện gì mà dám đua xe thế này? Nhà có mỏ à?”

“Vâng Vâng Vâng! Chúng tôi không dám, sau này cũng không dám nữa!” Hai tên thanh niên cúi người gật đầu, trong lòng âm thầm run sợ.

Đua xe với Đại ca Thành phố Hà Nội, sau đó còn muốn tố cáo người ta, đây không phải là tự tìm chỗ chết thì còn là gì nữa?

Ở Thành phố Hà Nội, mặc dù tên của Cao Phong không đến nỗi mọi người, mọi nhà đều biết, nhưng chỉ cần là những người có một chút thân phận, hầu như họ đều vô cùng quen thuộc, hai chữ Cao Phong nhu sấm đánh bên tai.

Sau chuyện này, những cảnh sát kia gửi biển số xe Passat của Cao Phong lên mạng lưới internet nội bộ, để nhân viên ở các khu vực khác dễ dàng nhận biết.

Cho nên suốt dọc đường sau đó, Cao Phong vô cùng thuận lợi, cũng không có ai cản đường nữa, anh lái xe ra đến bờ sông ở ngoại ô Thành phố Hà Nội.

Xe hơi đậu một bên, Cao Phong nghiêng người ngồi trên đập nước phía ngoài bờ sông, nhìn dòng nước sông vô tận trước mặt.

Bình Luận (0)
Comment