Rể Quý Rể Hiền

Chương 2556

Chương 2556

“Tôi quyết định, chờ đánh xong Thành phố Đà Nẵng, khi trở lại tôi sẽ kết hôn với Mỹ Lệ. Cuộc đời này tôi sẽ không phụ lòng cô ấy!” Liễu Tông Trạch ngẩng mặt tự hào, lập lời thề ngay tại chỗ.

Long Tuấn Hạo bĩu môi một cái nhưng vẫn không nói chuyện.

“Con bé ngốc nghếch! Thằng bé Tông Trạch kia là người không tồi, cậu ta sẽ không làm ra những chuyện như vậy!”

“Trong khoảng thời gian này, mẹ cũng đã nhờ người nghe ngóng, trước kia, thằng bé Tông Trạch đúng là con em nhà giàu ở Thành phố Hà Nội.”

“Nhưng từ sau khi biết con, cậu ta vẫn luôn giữ mình trong sạch, ngay cả những nơi như quán bar và phòng trà, cậu ta đều gần như không đặt chân đến nữa.”

“Lãng tử quay đầu quý hơn vàng, con cần phải biết quý trọng đấy!” Mẹ của Cao Mỹ Lệ lại dặn dò thêm một câu.

Nghe vào tai Liễu Tông Trạch là lòng lại không không kìm nén được cảm giác ấm áp.

“Con biết rồi mẹ à!” Cao Mỹ Lệ nhẹ nhàng nũng nịu.

“Được rồi! Con nghỉ ngơi sớm chút đi, đừng trò chuyện với Tông Trạch đến quá khuya.”

“Mẹ lấy quần áo của con đi giặt rồi cũng nghỉ ngơi.”

Mẹ của Cao Mỹ Lệ nhận lấy quần áo, sau đó ra khỏi phòng ngủ của Cao Mỹ Lệ.

Long Tuấn Hạo vẫn đang lắng nghe, cho đến khi nghe được tiếng quần áo bị ném vào trong máy giặt, lại có tiếng nước chảy, sau đó từ trong tai nghe truyền ra toàn tạp âm và trở nên im lặng.

“Gặp nước là xong đời, thiết bị theo dõi đã không còn nữa.” Long Tuấn Hạo lẩm bẩm một câu.

Liễu Tông Trạch đã lấy tai nghe ra từ lâu, vừa vặn thấy Cao Mỹ Lệ gửi tin nhắn cho mình.

Vì vậy anh ta không nói hai lời, lập tức ngồi đó, lộ vẻ mặt hưng phấn trò chuyện với Cao Mỹ Lệ.

“Tông Trạch! Tông Trạch! Trước hết cậu đừng vội vàng, cậu nghe tôi nói này!”

Long Tuấn Hạo nhẹ nhàng gỡ tai nghe ra, im lặng suy nghĩ hơn ba mươi giây, sau đó vỗ vai Liễu Tông Trạch và nói.

“Cút đi!” Liễu Tông Trạch vùng vẫy bả vai và nói: “Chính cậu là người bắt tôi đặt thiết bị nghe lén, bây giờ cậu cũng nghe được rồi, cậu còn muốn nói gì nữa?”

“Bây giờ, lòng tôi đang cảm thấy vô cùng có lỗi với cục cưng Mỹ Lệ. Tại sao tôi có thể ngốc đến như vậy, sao tôi lại nghe lời một thằng ngu như cậu nên nghi ngờ cô ấy?”

“Nếu cô ấy biết tôi từng có ý nghĩ như vậy, cô ấy sẽ buồn lòng đến mức nào?” Liễu Tông Trạch vẫn không phục.

Long Tuấn Hạo nhíu mày, cẩn thận nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi của gia đình Cao Mỹ Lệ.

“Tôi nói cho cậu biết, do cậu là người trong cuộc nên còn mơ hồ thôi, những người đứng xem sáng suốt đều nhận biết cái nào mới đúng, cái nào là sai!”

“Cậu không cảm thấy là cách bọn họ nói chuyện có chút quá mức… Cố gắng thể hiện sao?” Long Tuấn Hạo sờ lên gáy của mình, cố gắng sắp xếp lời nói cho dễ nghe một chút, dù sao cũng nói về gia đình người yêu của một người anh em: “Trong gia đình bình thường, người thân trong gia đình sẽ nói chuyện với nhau như vậy sao?”

“Vậy cậu nói xem, nên nói thế nào mới là bình thường?” Liễu Tông Trạch lập tức hỏi vặn một câu.

“Nên thế này…” Long Tuấn Hạo hắng giọng một cái, sau đó cố ý bóp méo giọng nói của mình: “Mỹ Lệ! Mau ra ăn cơm! Con tự giặt quần áo đi, nếu không tối nay không cho ăn cơm!”

“Cậu cút ngay cho tôi, người ta từng là cán bộ cao cấp, các thành viên trong gia đình đều rất có tố chất!”

“Nói chuyện lịch sự lễ phép một chút cũng là chuyện bình thường mà, cậu thì hiểu cái con khỉ gì! Mau cút ngay cho tôi! Đừng quấy rầy tôi và cục cưng Mỹ Lệ nói chuyện phiếm.”

Lúc này hốc mắt của Liễu Tông Trạch vẫn còn tím đen, vết thương do Long Tuấn Hạo đánh vẫn chưa tan máu bầm.

Nhưng mà những vết thương nhẹ thế này không thể ngăn cản nụ cười tươi tắn trên mặt anh ta.

“Hình như cậu đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi!” Long Tuấn Hạo chìa tay ra, đập mạnh một cái vào lưng của Liễu Tông Trạch.

Nhưng mà Liễu Tông Trạch giống như chẳng sao cả, từ đầu đến cuối không thèm phản ứng Long Tuấn Hạo.

Mặc kệ anh ta đánh, mặc kệ anh ta mắng, dù sao Liễu Tông Trạch chỉ thích Cao Mỹ Lệ, để Long Tuấn Hạo hoàn toàn không có cách nào.

“Cậu không hề nghĩ đến chuyện giải thích với Phong sao?” Long Tuấn Hạo cắn răng hỏi.

Nghe thấy Long Tuấn Hạo nhắc tới Cao Phong, Liễu Tông Trạch đúng là tạm thời ngừng trò chuyện với Cao Mỹ Lệ.

Do dự hết mấy chục giây, Liễu Tông Trạch mới nhẹ giọng nói: “Bây giờ tôi và anh Phong đều cần yên tĩnh một chút, đợi đến khi ảm xúc của cả hai đều phục hồi như cũ, tôi lại tìm anh Phong trò chuyện.”

Long Tuấn Hạo gật đầu một cái, sau đó nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ cần cậu biết, nếu như không có anh Phong, cũng không có mấy người chúng ta. Chỉ cần cậu luôn nhớ điều này là được.”

Bình Luận (0)
Comment