Rể Quý Rể Hiền

Chương 2559

Chương 2559

“Trước kia có người nói với tôi, tình yêu là một loại độc dược cực mạnh nhưng tôi không tin! Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ Tông Trạch thế này, tôi tin rồi!”

Long Tuấn Hạo lại uống thêm một hớp nước, giọng nói hơi khàn khàn.

Lúc đầu Liễu Tông Trạch là một người có ước mơ hoài bão cỡ nào, coi trọng tình nghĩa anh em còn hơn ông trời.

Bây giờ lại trở thành bộ dáng này.

“Ban đầu ở Tam giác vàng, lúc tôi bị người khác bao, đi tới bước đường cùng, là cậu taq dẫn người đến cứu tôi.”

“Lúc đó anh ta đã từng hô to một câu, một tiếng anh em lớn hơn trời, động đến anh em của tôi, tôi đánh ngã hết, đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ câu nói kia.”

“Bây giờ nhìn lại, thật giống như thành một câu nói đùa.”

Long Tuấn Hạo dùng sức siết chặt bàn tay, nắm chặt ly nước, dường như muốn bóp nát ly thủy tinh tại chỗ vậy.

Lúc trước, khi anh ta thấy cảnh anh em bất hòa, Long Tuấn Hạo còn cười những người đó là những tên ngốc.

Nhưng mà bây giờ, mình lại trở thành một tên ngốc như vậy.

“Chuyện này không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu, bây giờ Tông Trạch còn chưa tỉnh táo.”

“Ngoài ra, tạm thời cũng không có đầy đủ chứng cứ chứng minh Cao Mỹ Lệ là gián điệp, cho nên cậu cũng không cần để ý quá mức.”

“Bây giờ, việc mà cậu và cậu Phong có thể làm chính là nghĩ cách kéo Liễu Tông Trạch trở về, nếu không, thật sự đợi đến khi cậu ta lún quá sâu, ai cũng không cứu được cậu ta đâu.”

Hai mắt Lâm Vạn Quân híp lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Cô gái xinh đẹp chính là mầm tai họa, thời xưa có Thương Trụ vương muốn mỹ nhân không muốn giang sơn cũng đầy đủ giải thích chín chữ này.

“Tôi biết rồi! Tôi sẽ nói với anh Phong.” Long Tuấn Hạo gật đầu một cái.

“Ừ! Bây giờ đã có bao nhiêu người đến nơi rồi?” Lâm Vạn Quân hỏi.

“Bay giờ toàn bộ năm mươi ngàn người đã nhập cảnh, trước mắt Thành phố Hà Nội sắp xếp thích đáng cho ba mươi tám ngàn ngàn người, còn có khoảng năm ngàn người đang trên đường chạy về Thành phố Hà Nội.”

“Còn dư lại những người đó, cũng đã mua được vé xe.” Long Tuấn Hạo vội vàng báo cáo.

“Có vẻ chậm nhất là trưa mai, toàn bộ bọn họ có thể đến đông đủ đúng không?” Lâm Vạn Quân gật đầu một cái.

“Chắc là vậy!” Long Tuấn Hạo nhẹ nhàng để ly trà xuống.

“Được rồi! Thu xếp ổn thỏa cho bọn họ, tạm thời dời chuyện lên đường đi Thành phố Đà Nẵng thêm hai ngày nữa.” Lâm Vạn Quân cầm ra một điếu thuốc rồi đưa cho Long Tuấn Hạo một điếu.

“Tại sao vậy?” Long Tuấn Hạo nhận lấy thuốc lá, mặt đầy vẻ khó hiểu.

“Chưa diệt trừ gián điệp, không bao giờ xuất chinh.”

Lâm Vạn Quân nhàn nhạt nói ra mười chữ, sau đó lấy ra một tờ giấy A4.

Phía trên có tên của rất nhiều người, còn có đường cong liên kết lẫn nhau, giống như là một bộ sơ đồ quan hệ vậy.

“Phía trên này có hai mươi bảy cái tên, trong đó có hai mươi người đã có thể xác định là gián điệp, những người khác vẫn còn đang giám sát và tra xét.”

“Quan trọng hơn là, chúng ta không biết phía sau hai mươi bảy người này có bao nhiêu người nữa, cậu hiểu không?”

“Nếu như vào đúng thời khắc mấu chốt, có một con cá lọt lưới bất ngờ cho chúng ta một nhát dao sau lưng, lỡ như cậu Phong bị thương thì chúng ta phải làm thế nào?”

Lời nói của Lâm Vạn Quân làm cho Long Tuấn Hạo tỉnh táo ra.

“Con mẹ nó! Cao Anh Hạo chính là một thằng ngu, một tên hèn nhát! Có bản lĩnh thì đường đường chính chính dốc sức đánh một trận, làm những thứ đường ngang ngõ tắt này làm gì?”

Long Tuấn Hạo cực kỳ khó chịu. Ở trong lòng anh ta, từ đầu đến cuối không có nhiều quanh co khúc khuỷu như vậy. Chỉ cần súng đạn sẵn sàng là có thể xông lên đấu một trận, trước hết cứ đánh ngã đối phương rồi mới hỏi xem đối phương có phục hay không.

“Đánh trận thì phải vận dụng mọi thủ đoạn! Nếu chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết và sức mạnh lỗ mãng, mãi mãi không làm nên việc lớn.”

“Cao Anh Hạo sắp xếp gián điệp vào đội ngũ của chúng ta, cậu ta cho là tôi không cho người nằm vùng trong nhà họ Cao sao?”

Nói tới chỗ này, Lâm Vạn Quân nhẹ nhàng cười một tiếng rồi nói: “Còn có các cậu, đừng tưởng rằng tôi không biết cậu và Tông Trạch lặng lẽ làm gì.”

Bình Luận (0)
Comment