Rể Quý Rể Hiền

Chương 2561

Chương 2561

“Nhiều nhất đợi thêm một ngày nữa thôi, đến ngày mốt chúng ta phải lên đường.”

“Nếu như Tông Trạch không muốn đi, vậy hãy để cho cậu ta ở lại Thành phố Hà Nội đi.” Thái độ của Cao Phong rất kiên quyết.

Tuy nói quan hệ của anh và Liễu Tông Trạch không tệ, nhưng anh không thể nào bởi vì Liễu Tông Trạch mà chậm trễ bước chân tấn công Thành phố Đà Nẵng.

Ở lại thêm hai ngày cũng vì chờ đợi toàn bộ binh sĩ của khối tập đoàn Phong Hạo đến đông đủ, ngoài ra cũng cho Lâm Vạn Quân hai ngày cuối cùng để bắt được gián điệp.

Lâm Vạn Quân do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Đúng rồi cậu Phong! Hình như cái cô Phạm Thanh Nhiên kia có gì đó không trung thực.” Lâm Vạn Quân lại bỗng nhiên nói tới chuyện này.

“Sao vậy?” Cao Phong có chút nhức đầu, nhíu mày hỏi.

Vẫn chưa giải quyết xong chuyện gián điệp mà Phạm Thanh Nhiên lại đi ra ngoài tìm phiền toái, đúng là làm cho Cao Phong cảm thấy vô cùng buồn bực.

“Cả ngày hôm, cô ta đều đang bận rộn nhiều việc, hình như là đi gặp mấy người công tác trong ngành đặc biệt ở Thành phố Hà Nội, hơn nữa còn sử dụng thân phận con em nhà họ Phạm ở thủ đô để đi gặp họ.”

“Nhưng trước mắt tôi vẫn chưa điều tra ra là cô ta muốn làm gì, nhưng mà có thể khẳng định, chắc chắn cô ta vẫn chưa tuyệt vọng.” Lâm Vạn Quân báo cáo đúng sự thật, cũng cảm thấy không biết phải làm sao.

Cao Phong nghe vậy chỉ có thể yên lặng hai giây rồi nói lẩm bẩm: “Cái tên Phạm An Quốc này muốn làm gì vậy? Rốt cuộc là muốn làm hòa hay vẫn muốn chiến?”

“Còn có người phụ nữ Phạm Thanh Nhiên kia chính là quả bom không hẹn giờ, làm sao để giải quyết cô ta bây giờ?”

Lâm Vạn Quân chỉ có thể cười nói: “Cậu Phong! Muốn giải quyết bom đạn cũng chỉ có hai con đường có thể đi.”

“Thứ nhất chính là cắt đứt dây để cho nó hoàn toàn nổ tung, vậy thì một trăm phần trăm là không cần băn khoăn gì nữa.”

“Nhưng mà muốn cắt đứt dây dẫn thì chắc chắn cần cậu đích thân ra mặt.”

“Mà đối với Phạm Thanh Nhiên, điều kiện cắt đứt dây dẫn chính là cậu và cô ta đến với nhau.” Lâm Vạn Quân phân tích có lý có chứng cứ.

“Vậy thì không thể nào.” Cao Phong lập tức khoát tay từ chối.

Đừng nói là bây giờ ấn tượng của Cao Phong đối với Phạm Thanh Nhiên cực kém, cho dù lúc trước có ấn tượng tốt, Cao Phong cũng sẽ không ở bên cô ta.

“Vậy thì chỉ còn lại con đường thứ hai mà thôi, đó chính là khống chế lựu đạn nổ tung trong một phạm vi xác định.”

“Dùng tổn thất nhỏ nhất để đổi lấy phía sau an ổn thái bình.” Lâm Vạn Quân đứng lên trả lời.

“Hoàn toàn nổ tung sao?” Cao Phong hơi nhíu mày.

“Đúng vậy!” Lâm Vạn Quân gật đầu một cái.

“Làm sao cho nó nổ tung?” Cao Phong hỏi tiếp.

Ngay vào lúc này, Kim Tuyết Mai bưng một chậu nước, đẩy cửa vào nhà, thấy Cao Phong đang gọi điện thoại lại vội vàng cố ý làm động tác nhẹ nhàng hơn.

Cao Phong cũng không để ý, nhìn về phía Kim Tuyết Mai và nở một nụ cười, vẫn tiếp tục nói chuyện với Lâm Vạn Quân.

“Làm sao nổ tung thì không phải theo ý chúng ta, còn phải xem Phạm Thanh Nhiên hoặc là nhà họ Phạm có tính toán gì.” Lâm Vạn Quân cũng cảm thấy không biết làm sao.

Biết rõ Phạm Thanh Nhiên đang nghĩ cách vướng chân Cao Phong, nhưng mà lại không thể ra tay diệt trừ.

Cuối cùng vẫn là do Cao Phong vẫn chưa đủ mạnh, tạm thời còn phải dựa vào nhà họ Phạm, cho nên chỉ có thể nhún nhường Phạm Thanh Nhiên.

Ngay cả Phạm Thanh Nhiên muốn làm gì, bọn họ cũng phải chờ Phạm Thanh Nhiên làm xong rồi lại nghĩ cách xử lý.

“Nếu như cô ta đột nhiên xúc động, tạo thành ảnh hưởng nặng nề đối với chúng ta thì sao?” Cao Phong hơi siết chặt nắm đấm.

“Bịch!”

Còn không chờ Lâm Vạn Quân nói chuyện, Kim Tuyết Mai bỗng nhiên ngồi chồm hổm trước mặt Cao Phong, sau đó đưa hai bàn tay nhỏ bé ra giúp Cao Phong cởi giày.

Cao Phong lập tức sửng sốt, hơi nghi ngờ nhìn Kim Tuyết Mai.

“Suỵt! Anh cứ gọi điện thoại đi, không cần phải để ý đến em.” Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó tiếp tục giúp Cao Phong cởi giày.

Cao Phong gật đầu một cái, tiếp tục nói chuyện với Lâm Vạn Quân.

Bình Luận (0)
Comment