Rể Quý Rể Hiền

Chương 2579

Chương 2579

Thời tiết hôm nay khá tốt, nhưng cũng sáng sủa đầy ánh mặt trời như ngày hôm qua.

Nhìn như trời trong nắng ấm nhưng trên thực tế bầu trời của Thành phố Hà Nội giống như có một tầng áp lực vô hình tạo ra cảm giác bị đè nén.

Loại cảm giác đè nén này đến từ rất nhiều phương diện càng làm cho Cao Phong cảm thấy trong lòng không khoái.

Một phút đồng hồ vừa trôi qua, Lâm Vạn Quân lại đẩy cửa đi vào.

Sắc mặt cũng không quá dễ nhìn.

“Chuyện này không dễ thực hiện.” Lâm Vạn Quân than nhẹ một tiếng.

“Sao rồi?”

Cao Phong cảm thấy có chút nghi ngờ.

Với tình cảm mà Liễu Tông Trạch dành cho Cao Mỹ Lệ, nếu để cho anh ta nghỉ ngơi, có cơ hội để anh ta ra ngoài hẹn hò, chắc hẳn là cầu cũng không được chứ?

“Sau khi tôi nói với Tông Trạch xong, Tông Trạch đúng là vô cùng vui vẻ, ngay lập tức gọi điện thoại cho Cao Mỹ Lệ.”

“Nhưng mà Cao Mỹ Lệ không muốn đi ra ngoài, nói thân thể mình không được thoải mái.”

“Như thế thì xong rồi, Tông Trạch trực tiếp đến nhà Cao Mỹ Lệ để chăm sóc cô ta.”

Lâm Vạn Quân có chút dở khóc dở cười, thở dài một tiếng ngồi vào trên ghế.

“Nói cách khác, bây giờ Tông Trạch bây giờ đã đến nhà của Cao Mỹ Lệ rồi sao?” Cao Phong nháy mắt một cái, cũng cảm thấy có chút bất ngờ.

Lâm Vạn Quân gật đầu một cái rồi nói: “Tôi đoán là cậu ta muốn ở luôn tại nhà của Cao Mỹ Lệ để tiện chăm sóc cho cô ta đi.”

“Nếu người của chúng ta đến đó, chắc chắn sẽ gặp phải Liễu Tông Trạch và bị cậu ta ngăn cản.”

“Nếu như che giấu thân phận đến đó, bây giờ Tông Trạch chỉ cần một cú điện thoại là có thể gọi đến hơn mười ngàn người.”

“Chuyện này ấy thì không làm được rồi.” Lâm Vạn Quân khẽ lắc đầu rồi nói.

Cao Phong bị lời nói của Lâm Vạn Quân làm cho sửng sốt khoảng chừng mười mấy giây, sau đó lại vẫn cứ không nghĩ ra được từ ngữ thích hợp để mà mở miệng.

Kế hoạch mãi mãi cũng không theo kịp sự thay đổi!

Khoảng thời gian hai ngày này đối với anh có thể nói là trăm chuyện không suôn sẻ.

Thậm chí Cao Phong còn cảm thấy, không biết có phải là chính mình cần phải đi xem thầy phong thủy, còn có số mệnh và thời thế hay không.

“Chú Quân, ở Thành phố Hà Nội này có nơi nào xem bói tương đối linh nghiệm hay không?” Bất chợt Cao Phong lại có loại ý nghĩ như thế này, cũng ngay tức khắc đã hỏi thành lời.

Lâm Vạn Quân nghe thấy câu hỏi này của Cao Phong thì đột nhiên cũng sửng sốt một chút, nghi ngờ nói: “Cậu chủ, tôi nhớ… Cậu đã từng nói rằng cậu không tin vào số mệnh… Làm sao mà bỗng nhiên lại có hứng thú với những thứ này?”

“Có tồn tại tức là có sự hợp lý, đi xem một chút đi.” Cao Phong chậm rãi đứng dậy.

“Phía Tây Hà Nội, chùa không tên.” Lúc này, Lâm Vạn Quân mới nói ra một cái tên.

“Chùa không tên?” Cao Phong nghe thấy cái tên này thì cũng cảm thấy có hơi sửng sốt.

“Không sai, nghe nói ở nơi đó có một vị cao tăng che chở.” Lâm Vạn Quân nghiêm túc gật đầu rồi đáp lại.

“Đi xem một chút.” Cao Phong khẽ vẫy tay.

Chẳng qua chỉ là anh muốn tìm một nơi yên tĩnh và vắng vẻ, giải trừ đi một chút những nỗi phiền não ở trong lòng mà thôi.

“Vâng!”

Sau khi nhận được sự giao phó thì Lâm Vạn Quân cũng nhanh chóng đi chuẩn bị xe, sau đó đi cùng với Cao Phong đến chùa vô danh.

“Chú Quân, chú bảo những người kia tiếp tục giám sát chặt chẽ ở trước nhà của Cao Mỹ Lệ.”

“Một khi có cơ hội thì cứ trực tiếp xông qua, cưỡng ép lục soát.”

Cao Phong ngồi vào bên trong xe, sau đó còn không quên dặn dò một câu.

“Yên tâm đi cậu chủ Phong, ông già này đã biết!”

Lâm Vạn Quân gật đầu đáp lời, sau đó lái xe tiến về trước.

Nhưng mà, lúc đang lái xe, Lâm Vạn Quân lại liếc nhìn Cao Phong một cái thông qua kính chiếu hậu ở bên trong xe, muốn nói điều gì đó, nhưng mà đến cuối cùng lại biến thành dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.

“Chú Quân, chú có lời gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Cao Phong ngồi ở hàng ghế phía sau, nhẹ nhàng mở miệng.

“Cậu chủ, thật ra thì, năm đó ông cụ nhà họ Cao cũng đã từng tìm người đến xem số mệnh cho cậu rồi.” Lâm Vạn Quân bỗng nhiên lại nói đến chuyện cũ năm xưa.

Bình Luận (0)
Comment