Rể Quý Rể Hiền

Chương 2588

Chương 2588

Bước chân của Cao Phong hơi ngừng lại, nhẹ giọng nói: “Cho nên, tôi phải nên làm như thế nào?”

“Rửa tay gác kiếm không phải mục đích, chém hết nhân quả, mới có thể chấm dứt tất cả.” Vị hòa thượng làm nhiệm vụ tiếp đón khách hành hương kia bình thản nói.

“Tôi đã hiểu rồi, cảm ơn Sư thầy!”

“Vậy thì chờ tôi chém hết nhân quả, làm xong một chuyện cuối cùng lần này, tôi sẽ lại tới tìm Sư thầy Thanh Viễn tâm sự.”

Cao Phong gật đầu, sau đó nhấc chân bước ra ngoài điện.

Chém hết nhân quả!

Nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng, chính là một mối nhân quả cuối cùng!

“Cậu chủ, Sư thầy Thanh Viễn nói thế nào?”

Thấy Cao Phong đi ra, Lâm Vạn Quân cũng vội vàng tiến lên nghênh đón.

“Xuống núi trước đã.” Cao Phong bước đi tới phía trước.

mặt trời ở phía cuối đường chân trời, tỏa ánh nắng chiếu vào trên người của Cao Phong, khiến cho cái bóng của anh bị kéo ra rất dài.

“Được” Lâm Vạn Quân gật đầu, sau đó vội vàng đuổi theo bước chân của Cao Phong.

Ý nghĩa ở bên trong lời nói của Thanh xa Sư thầy, cộng thêm với sự chỉ điểm của vị hòa thượng làm nhiệm vụ tiếp đón khách hành hương kia, trong lòng của Cao Phong lúc này cũng đã hiểu.

Ông ta đưa cho Cao Phong một chiếc bát vàng, có cần dùng đến hay không, vào lúc nào thì dùng đến nó, tất cả đều do chính Cao Phong tự mình nắm trong lòng bàn tay của chính mình.

Mà trước khi anh rửa tay gác kiếm, nhất định phải giải quyết được hết thảy tất cả những nhân quả trên người, bằng không thì vẫn sẽ quay về lại đường cũ.

Cho nên, trong lòng Cao Phong đưa ra quyết định, chờ sau khi anh đánh xong nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng, thì anh sẽ hoàn toàn rửa tay gác kiếm, sau đó cùng Kim Tuyết Mai trải qua một cuộc sống bình dị.

Nhưng mà, sau khi đánh đến Thành phố Đà Nẵng xong, quả thật là ở bên trong dải đất Việt Nam này cũng sẽ không còn bất kỳ một kẻ địch nào nữa.

Trên xe.

Trạng của Cao Phong lúc này không tệ, thậm chí còn ngân nga lời nhạc theo bài hát đang phát qua đài radio.

“Cậu chủ, có phải là Sư thầy Thanh Viễn này đã tính được ra mạng cho cậu rồi hay không?” Lâm Vạn Quân không kiềm chế được lòng tò mò, cất tiếng hỏi.

Ban đầu, ông cụ nhà họ Cao đã tìm rất nhiều những Sư thầy nổi danh đến để xem bói cho Cao Phong.

Nhưng mà tất cả những người đó đều rời đi mà không hề nói một lời, dường như là bọn họ không dám xem bói cho Cao Phong vậy.

Cho nên, bây giờ Lâm Vạn Quân đang cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, người được mệnh danh là Sư thầy Thanh Viễn này có thể tính ra được mạng của Cao Phong hay không.

“Sư thầy Thanh Viễn, đã tặng cho cháu một bài thơ.” Cao Phong nhẹ nhàng mở miệng.

“Bài thơ gì?” Lâm Vạn Quân nghe vậy thì cũng cảm thấy sửng sốt một chút.

“Rồng bay khỏi trời, mây đẩy nước sâu;”

“Rồng ẩn nước sâu, theo mây lên trời;”

“Rồng ra khỏi núi, giá trị khôn kể, bốn kho đất đầy, đứng hàng thiên cổ.”

Cao Phong có một trí nhớ cực tốt, cho nên lúc này có thể nhanh chóng thuật lại những lời mà Sư thầy Thanh Viễn đã nói lại cho Lâm Vạn Quân nghe.

“Xuy!”

Lâm Vạn Quân nghe xong mấy câu thơ này thì không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh.

“Như thế nào?” Cao Phong có chút nghi ngờ.

“Những câu ở phía trước thì không khó hiểu, còn về ý nghĩa của một câu nói sau cùng kia thì lại chính là…”

“Khi bốn biển đều đã sẵn sàng, toàn bộ thiên hạ đều ướt nước mưa, vậy thì nhất định sẽ xuất hiện người đứng vào hàng vua chúa.”

“Đứng hàng vua chúa, Sư thầy Thanh Viễn nói, cậu có thể xưng làm bá chủ thiên hạ?” Trong lòng Lâm Vạn Quân vừa cảm thấy kinh ngạc lại vừa sửng sốt.

“Vì sao tôi lại không thể xưng làm bá chủ thiên hạ?” Cao Phong dửng dưng đáp lại một tiếng, giọng điệu của anh bình thản nhưng mà tự bản thân nó lại mang theo một loại khí chất nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.

Bình Luận (0)
Comment