Rể Quý Rể Hiền

Chương 2631

Chương 2631

Lâm Vạn Quân thấy vậy thì cũng rất kinh hãi, nhiều người ở bên trong thể chế nhà nước đến như vậy đang ở chỗ này, nếu như Cao Phong dám động đến Phạm Thanh Nhiên, vậy thì sẽ chỉ khiến cho chuyện này càng trở nên ác liệt hơn!

“Cút cho tôi!”

“Bốp!”

Cao Phong rống giận một tiếng, bàn tay chẳng những không có dừng lại, ngược lại còn dùng nhiều sức lực hơn.

Trong nháy mắt, một tiếng giòn dã vang vọng khắp bên trong sảnh lớn của Công ty.

Phạm Thanh Nhiên bị đánh một cái tát này, lảo đảo tại chỗ mấy vòng, thân thể cũng run rẩy một trận, thiếu chút nữa không giữ vừng được mà ngã xuống tại chỗ.

“Đánh tôi thì tôi cũng phải nói, Kim Tuyết Mai, cô ta chính là một con đàn bà có địa vị hèn mọn mà thôi, cô ta vĩnh viễn cũng không sánh bằng tôi!” Phạm Thanh Nhiên lần nữa rống to.

“Bốp!”

Cao Phong lại trở tay giáng xuống thêm một cái bạt tai, hung hăng đánh xuống.

“Cậu Phong, cậu quá đáng rồi!”

Gần hai trăm thành viên bên trong thể chế nhà nước đều lộ ra khuôn mặt âm u, không nói hai lời mà tiến lên phía trước.

Đánh Phạm Thanh Nhiên ở ngay trước mặt của bọn họ, thật sự cho rằng bọn họ không tồn tại nữa rồi hay sao?

“Quá đáng?” Khóe miệng của Cao Phong đột nhiên thoáng qua một tia cười lạnh: “Quá đáng, còn ở phía sau đó!”

“Long Tuấn Hạo, truyện lệnh của tôi xuống dưới, tập hợp tất cả mọi người về đây, vây kín toàn bộ nơi này lại cho ông đây!”

Tinh thần của tất cả mọi người đều kịch liệt chấn động.

Cao Phong, đang muốn làm cái gì?

“Cao Phong, cậu muốn làm cái gì? Hành động này của cậu là tự tìm đường chết?” Ánh mắt của tên đàn ông trung niên kia trở nên rét lạnh.

“Làm cái gì? Mấy người các người tụ tập ở chỗ này, hùng hổ dọa người, thật sự coi Cao Phong tôi là một quả hồng mềm dễ bóp hay sao?”

“Ha ha, bóp tốt lắm!”

“Hôm nay, ta xem đám người các người, ai có thể đi ra khỏi Thành phố Hà Nội nửa bước!”

Cao Phong ra lệnh một tiếng, Long Tuấn Hạo cũng tức khắc muốn đi gọi điện thoại.

Kích động cũng tốt, không lý trí cũng được, muốn ép Cao Phong phải cúi đầu khuất phục, vậy thì tuyệt đối là không thể nào.

Điều quan trọng nhất chính là, Long Tuấn Hạo và Tông Trạch, vậy mà lại cũng không hề do dự chút nào.

Tựa như, dù là Cao Phong muốn phản bội cả thế giới, bọn họ cũng không chút do dự mà đi theo anh vậy.

Lâm Vạn Quân đoạt lấy điện thoại di động của Long Tuấn Hạo, sau đó vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, không thể, tuyệt đối không thể được!”

“Cao Phong, cậu dám!” Ánh mắt của tên đàn ông trung niên đứng ở phía sau lưng của Phạm Thanh Nhiên kia hơi nheo lại, tản ra tia sáng lạnh lẽo như băng.

“Vậy ông cứ nhìn một chút xem tôi có dám hay không! Gọi điện thoại!” Cao Phong cười lạnh một tiếng, sau đó ra lệnh.

Liễu Tông Trạch cũng không chút do dự mà đưa tay lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại điều động binh sĩ Phong Hạo.

Năm mươi nghìn binh sĩ, nếu như không chế trụ được gần hai trăm người này, đó mới là chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ.

“Cao Phong, anh muốn làm cái gì, anh điên rồi sao? Anh vậy mà lại vì người đàn bà này, anh điên rồi sao?” Phạm Thanh Nhiên bỗng nhiên trợn to hai mắt.

Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới, chuyện vậy mà sẽ phát sinh đến bước này.

“Thành phố Đà Nẵng, tôi chắc chắn sẽ phải đi đến không sai.”

“Nhưng trong khoảng thời gian tôi đi đến Thành phố Đà Nẵng này, cũng xin phiền mọi người, ở lại Thành phố Hà Nội này mà nghỉ ngơi một chút cho thật tốt.”

“Chờ tôi đánh xong Thành phố Đà Nẵng rồi thì sẽ đưa mọi người rời đi.” Cao Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn gần hai trăm người kia nói.

Tất cả mọi người đều bối rối.

Lời này của Cao Phong là muốn, giam lỏng hơn hai trăm người ở đây lại sao?

Anh, thật là to gan!

“Kim Tuyết Mai, mau nhìn cho kỹ đi, đây chính là kết quả mà cô muốn đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment