Rể Quý Rể Hiền

Chương 2686

Chương 2686

Đám người Lâm Vạn Quân đều đã có mặt đông đủ.

Thành viên của Khối Tập đoàn Đế Phong do Long Chí Minh dẫn đầu, còn có đám người Cao Kim Thành và những người khác đều đã ở trong tư thế sẵn sàng nghênh đón quân địch. Mà bấy giờ Cao Phong đang tới gặp Vũ Hoàng Lê, hai người họ đi vào phòng riêng nói chuyện với nhau.

Cao Phong có thể cảm nhận được dường như vẻ mặt của Vũ Hoàng Lê có điều gì đó không đúng lắm. Hình như ông có chuyện gì đó muốn nói với Cao Phong vậy.

“Chủ tịch Lê, có chuyện gì thì ông cứ nói đi.” Cao Phong đưa cho Vũ Hoàng Lê một điếu thuốc.

“Cậu Phong, tôi muốn hỏi cậu một chút, cậu có tin tức gì về Vũ Hoàng Minh con trai tôi không?” Vũ Hoàng Lê nói xong câu đó từ chậm rãi ngẩng đầu lên mà nhìn thẳng vào mắt Cao Phong.

Cao Phong chậm rãi lắc đầu rồi trả lời: “Tạm thời vẫn chưa có…” Cứ nhắc đến chuyện này là trong lòng Cao Phong lại cảm thấy hổ thẹn.

Đúng là anh có sắp xếp cho người đi điều tra chuyện này nhưng hoàn toàn không tra ra được một chút tin tức nào cả.

Rất có khả năng Vũ Hoàng Minh đã bị cá mập dưới biển sâu nuốt vào bụng rồi.

“Cậu Phong không hề… giúp tôi tìm sao?” Vũ Hoàng Lê thoáng ngây người, ông ta nhìn điếu thuốc lá trong tay bằng ánh mắt si ngốc.

Sau đó, không đợi Cao Phong trả lời, Vũ Hoàng Lê đã tiếp tục nói: “Vốn dĩ tôi còn cho rằng tôi đã quên đi những thù hận trước kia, nhưng cậu Phong này, trong khoảng thời gian này, cứ mỗi buổi tối tôi đều bị trằn trọc bởi một câu hỏi. Cậu nói xem, rốt cuộc con người ta sống là vì cái gì?” Vũ Hoàng Lê ngẩng đầu lên hỏi.

“Vì gì hả?” Cao Phong hơi ngẩn người.

“Là vì đời sau! Người ta sống là vì con cháu đời sau của mình. Cậu Phong, đúng là cậu đối xử với tôi rất tốt, cậu đều thực hiện được tất cả những lời hứa mà cậu đã hứa với tôi ở Thị trấn Biển Đông rồi. Cậu đã tặng tôi rất nhiều tài sản và biệt thự cao cấp, giúp tôi thành lập Tập đoàn Thăng Thiên thêm một lần nữa. Tôi rất cảm tạ ân huệ của cậu, cũng vô cùng tôn trọng cách đối nhân xử thế của cậu.”

Nói đến đây thì Vũ Hoàng Lê hơi ngừng lại vài giây, chậm rãi đốt điếu thuốc trong tay lên.

Cao Phong khẽ nhíu mày, anh luôn có cảm giác dường như Vũ Hoàng Lê không chỉ đơn giản là muốn nói những chuyện này với anh. Chắc chắn ông ta con có chuyện gì đó dối gạt anh. Chẳng nhẽ ông ta đã tra được tin tức về Vũ Hoàng Minh rồi à?

Đột nhiên trong lòng Cao Phong lộp bộp vài tiếng, nếu lúc trước đúng là Vũ Hoàng Minh được Cao Anh Hạo cứu đi… Sau đó Cao Anh Hạo lại liên lạc với Vũ Hoàng Lê vì Vũ Hoàng Lê sẽ lựa chọn như thế nào đây?

Dù Vũ Hoàng Minh có phạm phải sai lầm lớn như thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng là con trai ruột của Vũ Hoàng Lê, ông ta lựa chọn như thế nào thì cũng không cần phải suy nghĩ nhiều nữa.

“Cậu Phong, cậu đang nghĩ gì thế?” Vũ Hoàng Lê nhẹ nhàng mở lời, kêu tên Cao Phong làm đứt mạch suy nghĩ của anh.

“Không có chuyện gì, chủ tịch Lê cứ nói tiếp đi.” Cao Phong bắn bắn tàn thuốc lá rồi xua xua tay.

“Được.” Vũ Hoàng Lê khẽ gật đầu rồi nói tiếp: “Quả thật cậu Phong đối xử với tôi rất tốt, tặng tôi rất nhiều của cải, cho tôi địa vị rất cao. Bây giờ Thành phố Hà Nội đã bị Khối Tập đoàn Đế Phong nắm chắc trong lòng bàn tay, và tôi thì chỉ cần nhận lệnh của một người. Trước đây tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện này.

Nhưng mà Cậu Phong này, tôi còn muốn những thứ này để làm gì nữa? Cậu nói xem, dù tài sản của tôi có lên đến hàng nghìn tỷ, dù cho vị trí của tôi có đứng đầu Việt Nam đi chăng nữa thì cũng có ích lợi gì đây? Con tôi, không còn nữa rồi…”

“Dù tôi có liều mạng thì cũng không thể dùng hết đống tài sản này được, nhưng sau khi tôi chết thì ai kế thừa tài sản của tôi đây? Thế nên tôi còn muốn những thứ này để làm gì nữa?”

Vũ Hoàng Lê nói một tràng dài mà Cao Phong vẫn chỉ giữ nguyên vẻ im lặng.

Trong lòng anh cũng sinh ra sự đồng cảm.

Đúng là con người ta sống cả đời cũng chỉ là vì thế hệ con cháu đời sau của mình.

Mà con trai của Vũ Hoàng Lê thì không có nữa, ông ta lại không có con. Cho dù bây giờ ông ta có giàu nứt đố đổ vách hay có quyền lực ngất trời đi chăng nữa thì sau khi ông ta chết, những điều đó cũng sẽ tiêu tan thành mây khói mà thôi.

“Tôi không có con cháu, thậm chí sau này khi tôi chết đi cũng sẽ chẳng có lấy một người lo chuyện ma chay cho tôi. Ha ha…” Vũ Hoàng Lê cười tự giễu một tiếng rồi hút một hơi thuốc.

Cao Phong vẫn giữ im lặng như trước, anh càng không thể nói ra mấy câu đại loại như Vũ Hoàng Lê có thể sinh thêm một đứa con. Dù có một đứa con khác đi chăng nữa thì đó cũng không phải Vũ Hoàng Minh.

“Nên Cậu Phong, cậu biết không? Tôi đã nghĩ rất lâu mà vẫn không tài nào quên được. Tôi không thể nào quên đi chuyện cậu chính là người giết con trai tôi.” Vũ Hoàng Lê mở lời, trong mắt ông ta tràn đầy tơ máu.

Bình Luận (0)
Comment