Rể Quý Rể Hiền

Chương 2691

Chương 2691

“Em cũng biết rằng Khối tập đoàn Đế Phong đã gặp khó khăn một thời gian, chuyện này cũng là vì có kẻ thù cố ý chèn ép.”

“Cho nên lần này anh đi cùng anh Phong là vì muốn giải quyết mối thù này.”

Liễu Tông Trạch nói rõ ràng mọi chuyện với Cao Mỹ Lệ, không có ý giấu giếm chút nào.

Cao Mỹ Lệ dựa nhẹ vào vai Liễu Tông Trạch, khẽ thở dài.

Làm sao cô có thể không cảm nhận được tình yêu của Liễu Tông Trạch dành cho mình cơ chứ?

Hơn nữa anh lại dành sự tin tưởng tuyệt đối cho cô. Cho dù có chuyện bí mật gì, chỉ cần Cao Mỹ Lệ muốn biết thì nhất định anh ta sẽ nói ra.

“Tông Trạch, thật ra thì.” Cao Mỹ Lệ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tông Trạch, muốn nói lại thôi.

“Thật ra thì sao?” Liễu Tông Trạch nghe vậy thì hơi ngạc nhiên.

“Thật ra thì em không muốn anh đi, anh không đi có được không?”

“Sao anh không nói với anh Phong là không muốn đi, thù oán nên giải không nên giữ, có chuyện gì không thể nói chuyện hòa giải với nhau sao?”

Lúc này, dường như Cao Mỹ Lệ đã thay đổi thành một người khác, ánh mắt đầy vẻ khao khát và còn vương một số cảm xúc khác.

Nói tóm lại thì ánh mắt cô lúc này rất phức tạp.

Liễu Tông Trạch nghe những lời này thì có chút sững sờ, anh lặng lẽ nhìn Cao Mỹ Lệ.

Khoảng mười giây sau, Liễu Tông Trạch mới từ từ quay đầu đi.

“Mỹ Lệ, có một số việc dù muốn hay không thì chúng ta cũng phải làm.”

“Bởi vì có một số chuyện là trách nhiệm, hy vọng và tương lai.”

“Hơn nữa anh Phong là người anh mà anh kính trọng nhất. Anh ấy muốn làm gì thì nhất định anh sẽ đứng về phía anh ấy.” Liễu Tông Trạch nhẹ nhàng nói.

Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Liễu Tông Trạch, ánh mắt Cao Mỹ Lệ hơi ảm đạm rồi lại thở dài một hơi.

“Coi như là vì em, không được sao? Vì em, anh có thể không đi được không?”

“Anh mà đi nhất định phải sử dụng vũ khí mạnh. Chuyện này nguy hiểm đến mức nào chứ?”

“Em sợ…em sợ anh sẽ bị thương.” Giọng nói của Cao Mỹ Lệ yếu ớt và tràn đầy lo lắng.

“Không sao, mạng anh lớn lắm, không có gì nghiêm trọng đâu.”

“Hơn nữa, lần này anh đi cùng anh Phong và Tuấn Hạo, bọn anh là anh em vào sinh ra tử!”

“Nếu anh không đi thì không phải bọn họ sẽ phải chiến đấu một mình sao? Anh nhất định phải đi.”

“Em đừng lo lắng, anh sẽ cố gắng giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, anh sẽ bình an vô sự trở về gặp em.” Liễu Tông Trạch vừa nói vừa nở một nụ cười an ủi.

Sau khi Cao Mỹ Lệ nghe xong lời của Tông Trạch thì đã im lặng một lúc.

Liễu Tông Trạch cố chấp như vậy khiến cô ta không thể không tiếp tục thực hiện kế hoạch đã sắp xếp ở Đà Nẵng.

“Tông Trạch, có đôi khi anh coi người khác là anh em nhưng người khác có coi anh là anh em không?”

Ánh mắt của Cao Mỹ Lệ từ từ thay đổi, giọng điệu của cô ta trở nên lạnh lùng hơn.

Liễu Tông Trạch cười và nói: “Đương nhiên là có rồi, với anh Phong và những người kia thì bọn anh là anh em tốt nhất.”

“Tất nhiên là đôi khi sẽ có tranh chấp nhưng đây là chuyện bình thường, răng trên răng dưới còn có lúc va chạm vào nhau mà.”

“Anh Phong nói khi nào anh kết hôn thì có thể tùy ý chọn nhà đẹp, xe sang, biệt thự, cho anh nở mày nở mặt với mọi người.”

Liễu Tông Trạch cười ngây ngô với vẻ mặt thỏa mãn.

“Tông Trạch, anh cũng phải nghĩ cho thật kĩ, bởi vì bây giờ anh có ích đối với anh Phong nên anh ấy mới có thể hứa hẹn với anh như vậy.”

“Nhưng sau này thì sao, khi anh Phong ngồi vững vị trí thì địa vị của bọn anh sẽ chênh lệch và khó xử như thế nào?” Cao Mỹ Lệ nhẹ nhàng nói và nhìn chằm chằm vào mắt Liễu Tông Trạch.

Cô ta phải điều chỉnh lời nói và giọng điệu của mình cho phù hợp theo sự thay đổi cảm xúc của Liễu Tông Trạch.

“Khó xử? Khó xử gì? Không khó xử chút nào. Nếu anh Phong ngồi vững thì địa vị của bọn anh cũng sẽ vững vàng!”

“Từ nay về sau, ở đất nước này sẽ không có kẻ nào dám chống lại Khối tập đoàn Đế Phong của chúng ta!” Liễu Tông Trạch vẫn không quan tâm đến lời nói của Mỹ Lệ, trên mặt lộ ra vẻ khao khát.

“Tông Trạch!” Cao Mỹ Lệ bỗng hét lên làm gián đoạn trí tưởng tượng trong đầu Liễu Tông Trạch.

“Anh làm em quá thất vọng rồi!” Nhìn thấy Liễu Tông Trạch đang nhìn mình, Cao Mỹ Lệ lại nói với giọng hơi làm nũng.

Bình Luận (0)
Comment