Rể Quý Rể Hiền

Chương 2705

Chương 2705

“Rút thôi!”

“Về phía quay phim, hãy chỉnh video và gửi cho lão Lâm Quân ngay lập tức.”

“Còn cái hộp nhỏ này, tôi sẽ mang đi.”

Sau khi người thanh niên đứng đầu nói xong câu đó thì trực tiếp đi ra khỏi cửa.

“Các cậu, các cậu… “ Cao Dật Sơn nhanh chóng gọi lại.

“Sao thế?” Người thanh niên đứng đầu lầy khẩu súng trên bàn và lạnh lùng hỏi.

“Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài, càng không nói cho Cao Mỹ Lệ biết.”

“Chỉ cần các cậu tha cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không nói ra dù chỉ một chữ.” Cao Dật Sơn nói với gương mặt cầu khẩn.

“Ha ha.” Người thanh niên đứng đầu nhét khẩu súng vào sau lưng, sau đó nói: “Chúng tôi đã lấy được đồ của cô ta rồi, ông có nói hay không thì cô ta cũng sẽ biết.”

Nói xong những lời này, người thanh niên đứng đầu xoay người rời đi.

Khi bước tới cửa, anh ta lại dừng lại và nói: “Đừng cố bàn điều kiện với tôi, đắc tội với Khối tập đoàn Đế Phong thì dù các người có chạy trốn tới đâu cũng không thể trốn thoát được đâu.”

“Vâng vâng vâng, chúng tôi biết mà, chúng tôi biết mà.” Vợ chồng Cao Dật Sơn gật đầu lia lịa như gà đang mổ thóc vậy.

Đám đông nhanh chóng rời đi và chuyển tin tức này cho Lâm Vạn Quân với tốc độ nhanh nhất.

Lâm Vạn Quân cũng không dám chậm trễ, ông ta lập tức liên hệ với Cao Phong.

Tại phòng tổng thống ở khách sạn Minh Quân.

Cao Phong và Liễu Tông Trạch vẫn đang uống rượu trong phòng.

Cao Mỹ Lệ vẫn vào vai nhân viên phục vụ trong suốt cả quá trình, cô ta cứ liên tục rót rượu cho hai người.

Liễu Tông Trạch đã hơi ngà ngà say, ngay cả cách nói chuyện cũng hơi luống cuống rồi.

Còn mặt Cao Phong vẫn không biến sắc, nhưng thực tế trong lòng anh vẫn có chút lo lắng.

Anh đang đợi, đợi tin tức từ phía bên kia.

“Anh Phong, tôi nói thật với anh, Mỹ Lệ thực sự không tệ đâu.”

“Anh không thích cô ấy là bởi vì anh không hiểu cô ấy, nhưng tôi thì hiểu đấy! “

“Chúng tôi cũng đã quen nhau hơn một tháng rồi, tôi làm sao có thể không biết tính cách của cô ấy chứ? “

“Dịu dàng, hiền lành, chu đáo, đảm đang, ưu điểm của cô ấy có quá nhiều.”

Liễu Tông Trạch uống một ngụm rượu và vẫn đang luyên thuyên không ngừng với Cao Phong.

“Uống ít thôi, ngày mai còn phải xuất phát đấy.” Cao Phong nhẹ nhàng nói.

“Anh yên tâm đi, anh Phong, ngày mai tôi chắc chắn sẽ không vắng mặt!”

“Khi nào anh nói chúng ta đi thì chúng ta sẽ xuất phát ngay lập tức.”

“Bên tôi có hai chục nghìn người, vác cũng phải vác tôi đi theo, việc của anh Phong, tôi nhất định phải có mặt!”

“Tôi nói đừng uống nữa.” Cao Phong hơi chau mày.

Lỡ như Liễu Tông Trạch uống say rồi ngủ thiếp đi, vậy thì kế hoạch của anh không phải uổng phí công sức rồi sao.

Liễu Tông Trạch thấy Cao Phong như sắp nổi giận, anh ta lập tức ngoan ngoãn im lặng, không nói thêm gì nữa.

“Được rồi, Tông Trạch, anh Phong cũng chỉ vì muốn tốt cho anh, anh uống nốt ly này thôi, không được uống nữa.”

Cao Mỹ Lệ nhẹ nhàng đưa tay ra, đặt hai ly rượu trước mặt bọn họ.

“Được! Anh Phong và bạn gái cũng đã lên tiếng rồi, vậy thì uống nốt ly này thôi! Không uống nữa! “

Liễu Tông Trạch cầm ly rượu lên và cụng ly với Cao Phong, sau đó một hơi uống cạn.

Cao Phong thở dài một cái rồi cũng nâng ly rượu lên uống một ngụm hết sạch.

Đúng lúc này, điện thoại của anh cuối cùng cũng vang lên.

Cao Phong lập tức bỏ ly rượu xuống và đi ra ngoài ban công.

“Tôi đi nghe điện thoại.” Cao Phong nói xong câu này liền trực tiếp đóng cửa ban công lại.

“Alo, chú Lâm Quân.” Cao Phong nhẹ giọng nói.

Mặc dù hiệu quả cách âm giữa ban công và phòng khách khá tốt, nhưng giọng của Cao Phong khi nói chuyện vẫn khá nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment