Rể Quý Rể Hiền

Chương 2711

Chương 2711

“Ông đây sớm muộn gì cũng khiến mày quỳ gối dưới chân, gọi tao một tiếng ông nội, biết chưa hả?”

Gã đàn ông cầm đầu kéo cửa xe xuống, mắng Liễu Tông Trạch một câu, sau đó đạp chân ga chạy đi.

Đâm rẽ lung tung, không hề quan tâm có hai người nhân viên bảo vệ, đã bị ông ta đụng văng ra.

Ở thành phố Hà Nội, ngoài trừ Cao Phong, không ai có thể chỉ vào mũi Liễu Tông Trạch mắng anh ta như vậy, lại còn muốn anh ta quỳ xuống?

Vì vậy, tâm trạng của Liễu Tông Trạch ngay lập tức bùng nổ.

Cộng thêm men rượu dâng cao, gần như không hề quan tâm, trực tiếp lên xe mở máy đạp chân ga phóng ra ngoài.

“Nhanh lên, lái xe đuổi theo, đừng để cậu Tông Trạch xảy ra chuyện.”

Đám người bảo vệ nơm nớp lo sợ, vội vã lái xe đi, đuổi theo ngay phía sau.

Hiện trường là một mảnh hỗn loạn, vô số chiếc xe trong bãi đậu xe, đã bị húc đổ tan tành.

Liễu Tông Trạch chạy chiếc Wrangler vốn đã bị tông trúng, đạp hết chân ga, đuổi theo mười mấy tên kia.

Bảo vệ phía sau không dám lơ là, cũng nhanh chóng tìm thấy rồi đuổi theo chiếc xe kia.

Mấy chiếc xe không ngừng rượt đuổi nhau ngay trên đường, tiếng gầm rú của động cơ lao thẳng về phía chân trời.

Trong phòng tổng thống.

Cao Mỹ Lệ đứng bên ban công, châm cho mình một điếu thuốc dành cho nữ, lặng lẽ hút thuốc với dáng vẻ ưu nhã.

Hai bên mặt lúc này dĩ nhiên đã sưng to, khóe miệng còn mang theo tơ máu.

Nhưng Cao Mỹ Lệ hoàn toàn không để ý, mặc cho vết thương trên mặt không ngừng sưng tấy.

Nhìn Liễu Tông Trạch lái xe đuổi theo mười mấy tên kia, mãi cho đến khi không thấy được đèn ở đuôi xe Liễu Tông Trạch nữa, Cao Mỹ Lệ mới chậm rãi thu lại ánh mắt.

“Hà!”

Thở ra một ngụm khói, Cao Mỹ Lệ lấy điện thoại ra và mở máy.

Quả nhiên, điện thoại của chú Lực rất nhanh đã gọi tới.

“Làm sao rồi, Liễu Tông Trạch có phải đã bị dính kế điệu hổ ly sơn rồi không, tình hình bên cháu thế nào rồi?” Chú Lực không thể chờ được hỏi, giọng điệu nghe rất hưng phấn.

Dày công lên kế hoạch lâu như vậy, hôm nay cuối cùng cũng sắp thành công, nói không vui vẻ mới là giả.

“Cao Phong đã gục rồi, mọi thứ thuận lợi.” Cao Mỹ Lệ nhẹ giọng đáp lại.

“Tốt! Chú biết mà, cháu sẽ không làm chú thất vọng.”

“Cháu an tâm đi, sau chuyện này, cháu sẽ là người có công lớn nhất, chú đồng ý cho cháu làm tất cả mọi việc.”

“Đồng thời sau này, chú sẽ không quấy rầy cháu nữa. Cháu muốn làm cái gì, thì cứ làm cái đó.”

Chú Lực cười khà khà, lại cho Cao Mỹ Lệ một viên kẹo đường.

Cao Mỹ Lệ gật đầu, nói: “Chú Lực, cháu cảm thấy, đây là một cơ hội tốt, chúng ta có thể thay đổi, sửa lại kế hoạch một chút.”

“Vẫn muốn thay đổi kế hoạch? Thay đổi cái gì?”

“Không sao đâu, cháu nói đi, chú đang nghe đây. Có người của chúng ta kéo chân, Liễu Tông Trạch không thể trở lại trong chốc lát đâu.” Chú Lực nhàn nhạt nói.

Cao Mỹ Lệ do dự vài giây, sau đó nhẹ giọng nói: “Cháu cảm thấy, bây giờ cháu có thể giết chết Cao Phong, thì sau này không cần phiền phức như vậy nữa.”

“Không được!” Cao Mỹ Lệ vừa dứt lời, chú Lực đã trực tiếp cắt ngang.

“Tại sao lại không được? Cao Phong hiện tại đã mất đi ý thức, cho dù cháu có giết anh ta, anh ta cũng không biết là ai.”

“Cùng lắm thì cháu sẽ bị bại lộ, nhưng cũng không sao cả. Chỉ cần chú có thể làm được chuyện chú đã hứa với cháu, thì cho dù cháu không thể chạy thoát khỏi thành phố Hà Nội, cháu cũng sẽ không khai các chú ra.”

Cao Mỹ Lệ giống như đang ra quyết định rất lớn ở trong lòng, cắn chặt răng nói ra.

Nghe đến đây, chú Lực thế nhưng lại im lặng.

Khoảng nửa phút sau, chú Lực mới mở miệng hỏi: “Cao Mỹ Lệ, chú cảm thấy, cháu thực sự đang có tâm tư khác.”

“Chú đã nói với cháu rồi, Cao Phong có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể chết trong tay chúng ta.”

“Rõ ràng có thể khiến Liễu Tông Trạch làm việc này, tại sao cháu vẫn muốn tự mình ra tay?”

Bình Luận (0)
Comment