Rể Quý Rể Hiền

Chương 2722

Chương 2722

Cao Mỹ Lệ ở trong ngực của Liễu Tông Trạch gào khóc.

“Không thể đối mặt, vậy thì không cần đối mặt nữa!”

Liễu Tông Trạch dừng lại một chút, sau đó lại phát điên lên chạy vào bên trong phòng bếp.

Sau vài giây, Liễu Tông Trạch lại một lần nữa chạy ra, trên tay cầm theo một con dao phay sáng loáng.

Liễu Tông Trạch trợn tròn mắt, trong mắt giăng đầy tơ máu đỏ hồng, giống như một con dã thú rơi vào điên loạn.

“Con mẹ nó! Cậu muốn làm gì, cậu thật sự điên rồi có phải không?”

Long Tuấn Hạo chợt mở trừng mắt lên, bất thình lình ngăn cản Liễu Tông Trạch bước đến.

“Tránh ra cho tôi, ông đây muốn nói chuyện với anh ta.”

Liễu Tông Trạch mắng một câu, chém một nhát về phía Long Tuấn Hạo.

Long Tuấn Hạo không né cũng không tránh, cứng rắn chịu đựng một dao này.

Lưỡi dao sắc bén chém vào trên cánh tay, máu tươi bắn ra ngay lập tức.

Long Tuấn Hạo hít vào một ngụm khí lạnh, nhấc tay che lại phần bị chém, lạnh lùng nhìn Liễu Tông Trạch.

Liễu Tông Trạch lúc này cũng có chút ngây người, nhìn máu tươi của Long Tuấn Hạo chảy dọc theo kẽ ngón tay, ánh mắt lộ ra vẻ hoang mang.

“Mẹ kiếp, cậu bị ngu à? Tại sao lại không né đi, tránh ra cho tôi.” Sau khi Liễu Tông Trạch phản ứng lại được càng thêm phẫn nộ.

“Cậu bây giờ tốt nhất nên thử soi gương đi, nhìn xem bộ dạng lúc này của cậu như thế nào.” Long Tuấn Hạo nghiến răng, chỉ vào mũi Liễu Tông Trạch mà mắng.

“Tôi không thèm nhìn! Sự việc không xảy ra trên người cậu, cậu không có tư cách đánh giá tôi!”

“Tôi hỏi cậu, nếu như bạn gái của cậu bị anh ta làm như vậy thì cậu sẽ như thế nào?”

Liễu Tông Trạch giơ con dao phay lên, mũi dao chĩa vào mũi Long Tuấn Hạo hét lớn.

“Bị làm rồi thì bị làm rồi! Còn làm thế nào được nữa?”

“Hôm nay tôi nói cho cậu biết, cho dù anh Phong mượn rượu mà làm loạn đi chăng nữa, làm chuyện đó với người phụ nữ của tôi, vậy thì tôi cũng sẽ không giống cậu, lấy dao ra chém người!” Long Tuấn Hạo trừng lớn mắt, cũng phẫn nộ hét lớn.

Liễu Tông Trạch hổn hển thở mấy hơi, sau đó chửi rủa:” Cậu cút đi cho tôi! Cậu hoàn toàn không hiểu gì cả!”

Nói xong, Liễu Tông Trạch đẩy Long Tuấn hạo ra, sau đó trực tiếp xông về phía Cao Phong.

Lần này, Long Tuấn Hạo không ngăn cản nữa.

“Liễu Tông Trạch, tôi không biết được chân tướng của sự việc là gì.”

“Nhưng cậu tốt nhất nghĩ cho rõ ràng xem người đứng trước mặt cậu là ai, cậu muốn làm gì?”

“Sau khi nghĩ rõ ràng rồi, cậu vẫn muốn cầm dao chém anh ấy, thì coi như Long Tuấn Hạo tôi chưa nói gì.”

Long Tuấn Hạo đứng tại chỗ, một tay che lại cánh tay bị thương, sắc mặt tái nhợt nhìn Liễu Tông Trạch, nói.

Liễu Tông Trạch lúc này đã giơ cao con dao phay trong tay, ánh mắt trừng lớn phẫn nộ nhìn Cao Phong, lồng ngực lên xuống dữ dội.

Cao Phong cũng không né không tránh, thần sắc thản nhiên cứ như vậy mà đối mặt với Liễu Tông Trạch, hai tay hờ hững sau lưng.

Không có ý muốn đánh trả lại, hoặc là muốn tránh né.

Con dao phay sáng loáng trong tay Liễu Tông Trạch giơ lên cao, hai con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Cao Phong.Bàn tay run rẩy không ngừng khiến cho ngay cả con dao phay cũng không ngừng lay động, nhưng cuối cùng cũng không chém xuống.

“Tông Trạch, để em chết đi! Để cho em chết đi!” Cao Mỹ Lệ lại một nữa gào lên, than thở khóc lóc.

Sắc máu trong mắt Liễu Tông Trạch lại càng nồng đậm, bàn tay lại một lần nữa nắm chặt lấy chuôi dao.

Ước chừng khoảng mười mấy giây sau, Liễu Tông Trạch vẫn quyết định không chém xuống.

Nhưng, một giọt nước mắt thuận theo khóe mắt của Liễu Tông Trạch chầm chậm rơi xuống.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không có cách nào tưởng tượng nổi, giọt nước mắt của Liễu Tông Trạch chảy ra lúc này thế nhưng lại là màu đỏ.

Huyết lệ!

Liễu Tông Trạch lâm vào thống khổ tột cùng, không ngờ lại chảy ra một giọt huyết lệ!

Sự phản bội của anh em kết nghĩa và sự tổn thương của người con gái thân yêu đã khiến trái tim của Liễu Tông Trạch như bị ngàn nhát kiếm rạch vào.

Bình Luận (0)
Comment