Rể Quý Rể Hiền

Chương 2727

Chương 2727

“Đúng! Cái mạng này của em là do anh Trạch nhặt về từ trên chiến trường, bắt nạt anh Trạch là nhất định không được!”“Mặc kệ là ai, anh Phong cũng không được, bắt buộc phải làm cho rõ chuyện này.”

Trong chốc lát, rất nhiều người ở phía sau Liễu Tông Trạch đều hận thù sôi sục hô mà hét lớn.

Quan hệ phân xa gần, tình cảm có thân thiết cũng có xa cách.

Những người này tuy rằng toàn bộ đều chịu sự quản lý của Khối tập đoàn Phong Hạo, nhưng dù sao quan hệ của bọn họ với Liễu Tông Trạch cũng tốt hơn một chút.

Cao Phong có địa vị cao, nhưng dù Cao Phong có lớn bao nhiêu đi chăng nữa thì việc quản lý trực tiếp này cũng không thể bằng Liễu Tông Trạch được!

Đây cũng là lẽ thường tình.

Cao Phong không bất ngờ chút nào, cũng không có tâm tình gì khác.

Lại sẽ càng không bởi vì sự việc này mà cảm thấy đám người dưới tay Liễu Tông Trạch thiếu lòng trung thành.

Dù sao anh cũng chỉ cùng với những người này gặp mặt qua một lần.

Thậm chí có rất nhiều người trước đây chưa nhìn thấy bao giờ.

Hai tay Liễu Tông Trạch nắm chặt súng AK, đôi mắt đỏ ngầu, cúi thấp đầu không nói một lời nào.

“Nói nhảm cái gì vậy hả? Anh Phong còn ở đây, các cậu vẫn dám nổ súng hay sao?”

Vẻ mặt Long Tuấn Hạo âm trầm, nhịn không được mắng một câu.

“Anh Long, nổ súng thì bọn em không dám, anh Phong vĩnh viễn là người đại ca vĩ đại nhất.”

“Thế nhưng đại ca phạm phải sai lầm thì cũng phải nhận!”

“Ít nhất cũng phải cho chúng em một ý kiến.” Chàng trai vóc dáng vạm vỡ kia tiến lên một bước nói.

Long Tuấn Hạo buồn bực nhíu chặt đôi lông mày, khua tay nói: “Có giải thích đấy thì cũng không liên quan đến mấy người, mau giải tán đi, chuyện này không đến lượt mấy người nhúng tay vào.”

“Anh Long, không có lời giải thích, chúng tôi quyết không rời đi.”

“Hôm nay, không ai được phép rời đi.” Một người đàn ông cường tráng bước lên phía trước một bước, ngữ điệu cứng rắn.

“Thế nào, muốn tạo phản đúng không?” Long Tuấn Hạo nghiêng đầu hỏi.

“Anh Long, việc này không liên quan gì đến tạo phản hay không, anh Trạch phải chịu ấm ức, bọn em chỉ muốn tìm ra cách giải quyết mà thôi.”

“Nếu đổi thành anh hay anh Phong chịu oan ức, anh em bọn em cũng sẽ thay mọi người đòi lại công bằng.”

“Chuyện trong nhà của chúng ta, người trong nhà sẽ đích thân xử lý, bây giờ, thứ bọn em muốn là một lời giải thích.”

Người đàn ông cường tráng nói ra những lời vô cùng hợp lý làm dấy lên một màn hưởng ứng của đám đông.

“Mẹ kiếp, tôi đã nói rồi, chuyện này mấy người các cậu không thể nhúng tay vào, nghe có lọt tai không vậy?”

“Cút ngay lập tức cho ông!” Long Tuấn Hạo tức giận đến độ mặt mũi tím bừng, hai mắt mở to quát tháo ầm ĩ.

Trong nháy mắt bầu không khí rơi vào yên tĩnh.

Mà trong khi mọi chuyện đang diễn ra, chỉ riêng Liễu Tông Trạch là không nói lời nào, bàn tay nắm chặt lấy tay cầm của súng tiểu liên.

Nhìn trông giống như trong lòng đã hạ quyết tâm.

Lúc này bên phía Long Tuấn Hạo có tầm mười nghìn người, đều đang đợi một câu nói của Long Tuấn Hạo.

Những người đi theo Liễu Tông Trạch tổng cộng có tầm hai mươi nghìn người, lúc này bên cạnh anh cũng có khoảng hơn mười nghìn quân.

Về phần những người khác đều đã nhận được lệnh của Long Tuấn Hạo, không một ai được phép đến đây.

Càng nhiều người càng dễ bị hỗn loạn.

“Anh Trạch chúng ta đi thôi, em không muốn ở lại đây nữa, em không có địa vị, chúng ta đều không có địa vị gì cả.”

“Kể cả có bị ức hiếp cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, em không trách anh, sẽ không trách anh đâu, chúng ta đi thôi.”

Cao Mỹ Lệ nhỏ nhẹ bước lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Tông Trạch.

Câu nói “ kể cả có bị ức hiếp cũng chỉ có thể nhẫn nhịn” đã khơi lên ngọn lửa giận giữ trong lòng Liễu Tông Trạch.

“Mẹ kiếp, hôm nay, không một ai được phép rời đi.”

Bình Luận (0)
Comment