Rể Quý Rể Hiền

Chương 2736

Chương 2736

Vì vậy, chỉ cần Cao Phong khởi hành, nhất định sẽ được bật đèn xanh khắp đường, thế như trẻ che mà chiếm lấy Đà Nẵng.

Tất nhiên, đám người Cao Anh Hạo và những người khác sẽ không chờ chết, cách tốt nhất là tổ chức Cao Phong đi về phía nam Đà Nẵng.

Cho nên phải dùng sức của cả gia tộc mới có thể lập ra kế hoạch chống lại Cao Phong như vậy.

“Cậu Phong, bọn họ càng làm thế càng chứng minh bọn họ đang sợ.”

“Có nghĩa là Cao Anh Hạo cũng hiểu rằng chỉ cần cậu Phong dẫn người qua đó, bọn họ nhất định sẽ không thể phản kháng.”

“Đó là lý do tại sao họ phải làm mọi thứ có thể để ngăn cản cậu không thể rời khỏi thành phố Hà Nội.”

“Nói trắng ra, bọn họ chỉ đang giãy chết mà thôi.” Lâm Vạn Quân hơi nheo mắt, phân tích tình hình.

Cao Phong nghe xong, cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Chỉ cần anh đi về phía nam, chắc chắn Cao Anh Hạo sẽ thua.

Vì vậy, anh ta phải làm mọi thứ có thể để ngăn chặn Cao Phong đi về phía nam.

“Chú Lâm Quân, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Cao Phong thản nhiên hỏi.

“Giải quyết chuyện trước mắt, phá vỡ thế bế tắc, rời khỏi thành phố Hà Nội trước đã.”

“Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần ta đi bước đầu tiên, sẽ đi tiếp từng bước một cho đến khi dẫm được lên đám người Cao Anh Hạo đó!” Lâm Vạn Quân nói liền một mạch.

“Được! Vậy đợi đến khi chuyện này được giải quyết sạch sẽ, chúng ta sẽ nói tiếp.”

Cao Phong gật đầu, sau đó dựa người vào lưng ghế.

Lâm Vạn Quân cũng ngừng nói và lặng lẽ lái xe.

..

Rất nhanh, Lâm Vạn Quân đưa Cao Phong đến khu khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.

Cao Phong lẳng lặng xuống xe, không thèm chào hỏi, trực tiếp đi lên núi.

Lâm Vạn Quân yên lặng nhìn Cao Phong rời đi, không khỏi thở dài.

Cho dù Cao Phong ngoài mặt không quan tâm, nhưng trong lòng làm sao có thể không bận tâm chứ?

Người anh em cũ lại chĩa súng vào người mình.

Khối tập đoàn Phong Hạo ban đầu cực kỳ đoàn kết, giờ lại bị chia thành hai phe.

Nói không khó chịu chắc chắn là giả.

Lâm Vạn Quân hiểu rằng vị trí càng cao thì khi ngã sẽ càng đau.

Mà vị trí Cao Phong đứng lúc này dường như rất cao.

“Cậu Phong, lão già này nhất định sẽ không để cho cậu gánh vác một mình đâu.”

Lâm Vạn Quân nhìn Cao Phong chậm rãi rời đi, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, sau đó lái xe rời đi.

Nếu nói khắp cái thành phố Hà Nội to lớn này, người có thể vì Cao Phong mà không tiếc mạng sống.

Vậy thì, những người khác không biết, nhưng có hai người chắc chắn không hề do dự.

Đó là Kim Tuyết Mai và Lâm Vạn Quân.

Tình cảm thực sự của hai người họ dành cho Cao Phong đã được thời gian kiểm chứng qua vô số sự việc.

Cao Phong chậm rãi đi lên núi, cúi đầu không nói gì.

Mãi cho đến khi dừng trước cửa của tầng cao nhất căn biệt thự, anh mới nhẹ nhàng dừng lại và nhìn lên bầu trời.

Đêm nay vốn là một ngày nhiều mây, đen kịt và có gió lớn.

Khi Cao Phong đi thăm năm trăm đại đội trưởng, bầu trời vẫn còn tối đến mức anh thậm chí không thể nhìn thấy một ngôi sao nào.

Nhưng bây giờ, vô số ngôi sao đang ló dạng trên bầu trời.

Không chỉ vậy, ngay cả vầng trăng khuyết đó cũng đang treo lơ lửng trên trời cao.

Chiếu sáng trái đất, chiếu sáng toàn bộ thành phố Hà Nội.

Cao Phong dừng một chút, ngước mắt lên nhìn vầng trăng khuyết sáng chói.

“Mày có thể mang ánh sáng đến mọi ngóc ngách trong bóng tối vô biên.”

“Nhưng tại sao không thể soi sáng lòng người?” Cao Phong cười tự giễu, ngẩng đầu nói với mặt trăng.

Cao Phong cứ nhìn mặt trăng như vậy đến ngẩn người.

Sau vài phút, Cao Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt, trong lòng vẫn có chút ngẩn ngơ.

Lau khóe miệng, vẫn còn chút đau.

Liễu Tông Trạch ra tay không nể tình chút nào.

Bình Luận (0)
Comment