Rể Quý Rể Hiền

Chương 2738

Chương 2738

“Biết thì biết thôi, không sao cả.”

Cao Phong nhẹ giọng nói, trong lòng có chút ngột ngạt.

Nếu như đến cả mấy người Kim Tuyết Mai cũng biết rồi, kiểu gì bọn họ cũng trách móc anh cho mà xem.

“Anh đứng lại.” Kim Tuyết Mai gọi to một tiếng.

“Để anh yên tĩnh một lúc, đợi anh nghỉ ngơi xong sẽ giải thích cho mọi người.”

Cao Phong tưởng mọi người sẽ bắt anh giải thích rõ ràng cho họ.

Dù sao thì loại chuyện cưỡng bức người phụ nữ của anh em mình cũng rất mất mặt.

Nhưng Cao Phong lúc này không muốn giải thích bất cứ chuyện gì, bây giờ anh còn chẳng có tâm trạng đi làm bất kì chuyện gì.

“Em không bắt anh giải thích.”

Kim Tuyết Mai bước nhanh hai bước, đưa tay kéo lấy bàn tay của Cao Phong.

Cao Phong chậm rãi quay người lại, nhìn về hướng bốn người Kim Tuyết Mai.

“Ông xã, em không cần anh giải thích.”

“Bởi vì, cho dù toàn bộ người trên đời này không tin anh, Kim Tuyết Mai em, vợ của anh sẽ vẫn luôn tin tưởng anh.”

“Em tin anh chắc chắn không làm mấy loại chuyện đó.”

Mấy lời này của Kim Tuyết Mai chân thành vô cùng, mỗi câu mỗi chữ đều tràn ngập sự kiên định.

Cao Phong ngẩn ra tại chỗ, cảm động không biết nói gì.

Sự không tin tưởng của Liễu Tông Trạch đã khiến anh rất đau khổ.

Nếu như người thân thiết nhất bên cạnh anh như Kim Tuyết Mai cũng không tin anh, vậy anh cũng chẳng biết phải làm như thế nào mới tốt.

“Anh rể, em cũng tin anh.”

Kim Vũ Kiên tiến lên một bước, đặt bàn tay của mình lên trên tay của Kim Tuyết Mai và Cao Phong.

Ánh mắt cũng kiên định không gì sánh bằng.

“Cho dù người ở khắp thành phố Hà Nội này không tin anh Kình Thiên, Tử Hàn cũng tình nguyện tin tưởng anh.”

Cao Tử Hàn cũng tiến lên một bước, giơ bàn tay mềm mại nhỏ bé ra đặt lên bàn tay của ba người.

“Cậu Kình Thiên, tôi cũng coi như là nhìn cậu lớn lên.”

“Cậu có phẩm hạnh gì tôi còn không biết hay sao, cho nên tôi tin cậu!” Trần Thanh Bình không tiến lên trước, nhưng cũng đã biểu đạt rõ thái độ của mình.

“Ông xã, chúng ta là người một nhà.”

“Kể cả tất cả những người khác có không tin anh thì vẫn có bọn em tin anh!”

“Cho dù tất cả những người khác đều phản bội anh, bọn em cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh!”

Kim Tuyết Mai đưa nốt bàn tay còn lại ra, lần nữa đặt lên trên.

“Chúng ta là người một nhà!”

Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn cũng đưa nốt hai bàn tay còn lại ra, mở to mắt nhìn Cao Phong.

Những bàn tay này, những ánh mắt này, dường như đã tiếp thêm cho Cao Phong sức mạnh vô tận.

Cao Phong đứng ngẩn người, trong mắt dường như có chút mơ màng.

Đầu mũi tê dại trong chớp mắt, trong lòng cảm động vô cùng.

Ngay sau đó giọt lệ rơi ra từ hốc mắt lăn dài trên mặt anh.

Cho dù đối mặt với vũng nước bẩn mà Cao Mỹ Lệ hắt lên người anh, cho dù đối mặt với sự tuyệt tình của Liễu Tông Trạch, cho dù đối mặt với sự chỉ trích và hiểu lầm của mọi người.

Cao Phong anh cũng không rơi nửa giọt lệ nào.

Nhưng lúc này anh hoàn toàn không nhịn được nữa.

Yếu ớt cũng được, hèn nhát cũng được!

Bây giờ anh đang rất cảm động, hoàn toàn không đè nén được cảm xúc của bản thân.

“Soạt!”

Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng đưa tay lên, ôm Cao Phong vào lòng.

Nếu như là bình thường, đều là Cao Phong ôm cô vào lòng, để mặc đầu cô dán chặt lên bộ ngực rộng lớn của mình.

Nhưng hôm nay, Kim Tuyết Mai giống như một người chị ấm áp tri kỷ, ôm lấy Cao Phong vào lòng.

Để khuôn mặt của Cao Phong áp lên trái tim của mình.

“Khóc đi, khóc ra được là tốt rồi, em biết anh đã phải chịu ấm ức đến mức nào mà.”

Bình Luận (0)
Comment