Rể Quý Rể Hiền

Chương 2740

Chương 2740

Với địa vị hiện tại của Cao Phong thì thật sự là rút dây động rừng.

Cũng giống như hôm nay, nếu Cao Phong xử lý không tốt, để một trận chiến nổ ra giữa hai bên Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch thì…

Không ai dám tưởng tượng đến hậu quả đáng sợ mà nó gây ra.

Cao Phong đã suy nghĩ về vấn đề này khi anh đang tắm.

Xem ra, mối quan hệ với cấp dưới cần phải xem xét lại một chút.

Tắm nước nóng, rửa sạch vết nhơ khắp thân thể, cũng giống như đang gột rửa tâm hồn vậy.

Cao Phong thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, tinh thần sảng khoái ngồi vào bên giường.

Mặc dù có vài chỗ trên người vẫn còn âm ỉ đau nhức, nhưng với thể chất của Cao Phong mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.

Bụng của Kim Tuyết Mai càng ngày càng to, tìm đến tủ đựng thuốc, lấy oxy già ra, chuẩn bị xử lý vết thương cho Cao Phong.

Cao Phong cũng không từ chối, càng không muốn làm phật ý Kim Tuyết Mai, vì vậy đã để Kim Tuyết Mai tùy ý xử lý vết thương cho mình.

“Tông Trạch ra tay cũng quá lỗ mãng rồi.”

Kim Tuyết Mai vốn dĩ không muốn nhắc đến mấy chuyện này với Cao Phong, nhưng khi nhìn đến những chỗ bị thương trên mặt và người của Cao Phong vẫn không nhịn được mà thốt ra một câu oán trách.

Bỏ mọi chuyện qua một bên, Cao Phong vẫn là chồng của cô, cô không đau lòng thì ai đau lòng đây?

“Không sao, qua rồi thì để nó qua đi.”

“Anh nói với cậu ta rồi, lúc cậu ta đánh anh, anh sẽ không đánh trả. Chỉ hy vọng một ngày, cậu ta đừng hối hận.”

“Cứ để cho thời gian quyết định, thời gian là phép thử tốt nhất, sẽ luôn làm sáng tỏ mọi thứ.”

Cao Phong bất lực lắc đầu, sự đau đớn do oxy già bôi lên vết thương mang lại, khác xa với sự đau đớn ngày càng dữ dội trong lòng.

“Ai da, thực ra thì…Thôi, bỏ đi.”

Kim Tuyết Mai hơi cau mày, muốn nói gì đó, lại ngập ngừng rồi thôi.

Điều cô muốn nói là, cho dù quan hệ có tốt đi chăng nữa, cũng phải có sự phân chia giữa quân và thần.

Bất luận thế nào, Liễu Tông Trạch cũng không nên ra tay đánh Cao Phong.

Dù sao thì cấp bậc của Cao Phong vẫn lớn hơn.

Nhưng Kim Tuyết Mai sợ bản thân nói ra câu này, sẽ làm mối quan hệ giữa Cao Phong và Liễu Tông Trạch trở nên xấu hơn. Vì thế suy nghĩ một lúc, vẫn nên im lặng thì hơn.

“Thực ra anh đã nghĩ, đôi khi, có thể là do anh quá không có được khí phách.”

“Quan hệ có tốt đến đâu, cũng phải có quy tắc, nhưng tình cảm giữa anh và bọn họ quá tốt, thế nên mới dẫn đến việc này, bọn họ đã xem thường những quy tắc đó.”

Cao Phong thở dài một tiếng, chủ động nói ra những lời Kim Tuyết Mai chưa nói ra được.

Lúc Cao Bằng nắm giữ thành phố Hà Nội.

Anh ta đã từng cướp con gái, thậm chí là vợ của cấp dưới, mọi thứ đều làm rất trắng trợn, nhưng cấp dưới vẫn phải bấm bụng nuốt giận.

Cao Phong không thể biến thái được như Cao Bằng, nhưng từ nay về sau, có một số chuyện vẫn phải làm theo đúng quy tắc.

“Ông xã, giống như trước đây, lúc em làm chủ tịch tiền nhiệm của xí nghiệp Kim Thiên, anh đã từng nói với em.”

“Trong hội đồng quản trị, mỗi thành viên đều có thể đưa ra kiến nghị, nhưng người quyết định sách lược cuối cùng, chỉ có thể là một người.”

“Dê đầu đàn cũng chỉ có thể là một con. Anh bình dị, gần gũi với người khác quá cũng không tốt đâu.” Kim Tuyết Mai gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nói.

Cao Phong gật đầu đáp: “Đúng vậy, anh trước đây không nghĩ nhiều như vậy. Bởi vì đội ngũ lúc trước vẫn chưa lớn đến vậy, chỉ là một thành phố Hà Nội nhỏ bé, nhưng hiện tại đã khác…”

“Em biết áp lực của anh rất lớn, nhưng em tin rằng, chồng em chắc chắn có thể làm tốt.”

“Tông Trạch cũng chỉ là nhất thời bị mê hoặc thần trí, cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ hiểu ra thôi.”

Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng nằm trên người Cao Phong, nói với giọng điệu nhẹ nhàng.

Cao Phong mở lòng bàn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Kim Tuyết Mai, cảm thán nói: “Cảm giác có đôi khi, bản thân giống như một chú chim. Tất cả mọi người sẽ chỉ quan tâm anh có bay cao hay không, có bay xa hay không?”

“Nhưng chỉ có em quan tâm, anh bay có mệt hay không?”

Kim Tuyết Mai nghe vậy thì chậm rãi đứng lên, sau đó ôm Cao Phong vào trong lòng lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment