Rể Quý Rể Hiền

Chương 2750

Chương 2750

Cũng không biết Liễu Tông Trạch đã chặn số của anh ta hay là cố ý không muốn nhận điện thoại của anh ta.

Vì thế, Long Tuấn Hạo mới tự mình lái xe tới nơi này.

May mà những người chịu trách nhiệm bảo vệ Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ ở bên ngoài, cuối cùng vẫn biết mình là người của Khối tập đoàn Phong Hạo.

Nên không hề dám cản trở Long Tuấn Hạo nhiều.

“Nhưng mà, Tông Trạch bây giờ hẳn nên biết mình đã tới rồi chứ.”

“Phù!”

Long Tuấn Hạo thở dài một hơi, những người bên ngoài này chắc chắn sẽ báo tin cho Liễu Tông Trạch.

Nhưng lúc này Liễu Tông Trạch vẫn chưa xuất hiện, khiến trong lòng Long Tuấn Hạo có chút khó chịu.

Nhìn thấy căn biệt thự độc lập cách đây không đến 200 mét, Long Tuấn Hạo đạp chân ga, chuẩn bị chạy tới đó.

“Xoạt!”

Ngay vào lúc này, một hàng rào sắt có bánh xe lập tức được người kéo ra trực tiếp chắn ngang toàn bộ con đường.

“Két!”

Long Tuấn Hạo vừa mới chuẩn bị tăng tốc, thấy thế thì lập tức thắng gấp, dừng xe ngay tại chỗ, sắc mặt bỗng nhiên có chút âm trầm.

“Xoạt, rầm rầm!”

Không đợi Long Tuấn Hạo lên tiếng, lại một dải đinh thép dài làm hỏng lốp xe được người trực tiếp rải ở trên đường.

Những chiếc đinh dài bằng thép hình tam giác, chỉ cần Long Tuấn Hạo dám xông vào thì lốp xe sẽ nổ tung ngay lập tức.

Vẻ mặt Long Tuấn Hạo vô cảm hạ cửa xe xuống, ánh mắt nhìn về phía trước, ngồi ở trong xe lẳng lặng chờ đợi.

Từng tên thanh niên mặc trang phục chiến đấu đồng loạt đi ra từ hai bên đường.

Đếm sơ qua cũng phải trên 30 người.

20 người chia thành hai hàng chặn ở trước đầu xe.

Còn những người khác thì đi về phía Long Tuấn Hạo.

“Thưa anh, phía trước là khu vực tư nhân, người không phận sự miễn vào. Mời anh quay lại.”

Tên thanh niên dẫn đầu mang theo vẻ tươi cười trên mặt, sau đó bình thản nói.

Hắn ta rõ ràng nhìn thấy Long Tuấn Hạo nhưng lại tỏ vẻ như không biết Long Tuấn Hạo.

Long Tuấn Hạo hơi cau mày, nói: “Tôi là Long Tuấn Hạo, có chút chuyện tìm Liễu Tông Trạch, bỏ rào chắn ra đi.”

Thế nhưng mấy chục người này vẫn đứng yên bất động như cũ.

“Thật ngại quá thưa anh, anh Trạch của chúng tôi không phải là người ai muốn gặp thì gặp.” Tên thanh niên dẫn đầu lại một lần nữa bình thản nói.

Long Tuấn Hạo cau chặt mày hơn, nhìn tên thanh niên nói: “Cậu không phải người của Khối tập đoàn Phong Hạo?”

Nghe Long Tuấn Hạo nói như vậy, người thanh niên rõ ràng có chút sững sờ, còn những người đang đứng ở phía sau có vài người đã kéo thấp vành nón.

“Mặc quần áo của Khối tập đoàn Phong Hạo nhưng không phải là người của Khối tập đoàn Phong Hạo. Các cậu là ai?”

Ánh mắt Long Tuấn Hạo nhìn chằm chằm vào tên thanh niên, giọng điệu tràn ngập áp bức.

“Chúng tôi đương nhiên là Trạch Gia Quân, thuộc sở hữu của anh Trạch.”

“Khối tập đoàn Phong Hạo gì đó chúng tôi không biết, không liên quan gì đến chúng tôi.”

“Từ nay về sau, chúng tôi là Trạch Gia Quân, chỉ nhận một mình anh Trạch.”

Tên thanh niên cười lạnh, sau đó nhìn Long Tuấn Hạo với vẻ mặt khinh thường.

“Đây là ý của Liễu Tông Trạch?” Long Tuấn Hạo bình tĩnh hỏi.

“Đó là đương nhiên.” Tên thanh niên đáp lại không chút do dự.

Trong ánh mắt Long Tuấn Hạo toát ra vẻ lạnh lẽo, sau đó nói: “Tôi nói lần cuối cùng, để cho tôi vào, đích thân tôi nói chuyện với cậu ta.”

“Tôi cũng nói lần cuối cùng, không thể nào.” Tên thanh niên nửa bước cũng không nhường.

“Xoạt!”

Long Tuấn Hạo không nói hai lời, mở còng tay ra, lấy ra một khẩu súng.

Họng súng đen ngòm từ trong cửa sổ chỉa ra nhắm ngay vào tên thanh niên.

Bình Luận (0)
Comment