Rể Quý Rể Hiền

Chương 2758

Chương 2758

Liễu Tông Trạch cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, nhưng không thể nhìn thấy bản thân anh ta tiếp xúc mặt đối mặt.

Cho nên mặc dù Cao Phong nắm giữ tất cả chứng cứ của Cao Mỹ Lệ nhưng cũng không có một chút tác dụng nào.

Đám người Cao Mỹ Lệ giống như là một ngọn núi cao vạn trượng, cắt ngang ở giữa Cao Phong và Liễu Tông Trạch.

“Cậu Phong, kế tiếp chúng ta làm thế nào?”

“Cháu cảm thấy hiện giờ thật sự đã rơi vào cục diện bế tắc rồi, bởi vì tối hôm qua cháu đã suy nghĩ thật lâu nhưng cũng không nghĩ ra cách nào giải quyết.”

Lâm Vạn Quân nhẹ giọng thở dài, giọng nói rất bất đắc dĩ.

Không liên lạc được, lại không gặp được, dù là ai cũng không có cách.

“Cục diện bế tắc là điều tất nhiên, tuy nhiên muốn giải quyết cục diện bế tắc, thì bây giờ…”

Cao Phong duỗi tay gõ gõ mặt bàn, nhìn lên mặt trăng trên không trung nhẹ giọng nói: “Bây giờ vẫn chưa phải là lúc.”

“Cậu Phong, cậu đừng hy vọng Liễu Tông Trạch biết đường quay lại!”

“Bây giờ cậu ta giống như là mất tích rồi, chúng ta không thể liên lạc được, chắc chắn Cao Mỹ Lệ sẽ không nhàn rỗi, nhất định sẽ ở bên tai cậu ta đổ dầu vào lửa.”

“Chỉ sợ Liễu Tông Trạch nghe nhiều, trong tiềm thức sẽ tin tưởng cô ta, đến lúc đó chắc chắn sẽ làm ra chuyện bất lợi với chúng ta.” Lâm Vạn Quân không nhịn được có chút sốt ruột.

Chuyện này càng kéo dài thì nguy hiểm cũng càng lớn.

Cho nên Lâm Vạn Quân muốn nhanh chóng giải quyết để tránh đêm dài lắm mộng.

“Chú Lâm Quân, cháu biết, chú yên tâm đi.” Cao Phong nhẹ giọng nói.

“Cậu Phong, tôi biết cậu chắc chắn có thể giải quyết được.”

“Nhưng tình hình hiện giờ không cho chúng ta thời gian, bây giờ toàn bộ Khối tập đoàn Đế Phong đều đau đầu vì chuyện này.”

“Và cả vấn đề ăn ở của năm mươi nghìn binh sĩ Phong Hạo bên kia đều có thể dùng tiền giải quyết, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.”

“Nhưng bọn họ là tới chiến đấu, cả ngày như vậy bọn họ cũng sẽ bị đánh mất ý chí chiến đấu.”

Lâm Vạn Quân biết hiện giờ Cao Phong chắc chắn đã có kế hoạch của anh, nhưng vẫn không nhịn được mà nói nhiều thêm hai câu.

Lời thật thì khó nghe, người khác không dám nói với Cao Phong nhưng ông ta phải nói.

“Vậy thì chờ thêm một ngày đi.”

“Chỉ trong ngày mai, bất kể kết quả như thế nào, ngày kia tôi cũng sẽ xuống núi.”

Cao Phong im lặng thật lâu, sau đó cho Lâm Vạn Quân một đáp án.

Sau ngày mai, ngày kia xuống núi.

Vừa hay là đúng như lời đã nói trước mặt mấy chục nghìn binh sĩ Phong Hạo trước đó, kỳ hạn ba ngày.

Mà sau khi Cao Phong xuống núi sẽ làm gì, ngay cả Lâm Vạn Quân cũng không đoán ra được.

“Vâng, cậu Phong, tôi chờ câu.” Lâm Vạn Quân gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Cao Phong nhẹ nhàng tắt điện thoại, xoay người ngồi xuống trên ghế, tư thế lười biếng nằm nghiêng.

Ánh mặt trăng sáng tỏ trên bầu trời chiếu xuống, giống như phủ lên ngọn núi Bồng Thiên một lớp áo mỏng màu trắng bạc.

Mà từ trên không trung nhìn xuống Cao Phong trên sân thượng, lại cảm thấy nhỏ bé như vậy, nhỏ đến không thể phát hiện ra.

Cao Phong ngồi một mình trong chốc lát, ở trong đầu suy nghĩ kế hoạch kế tiếp một chút, lúc này mới xoay người đi xuống lầu.

“Trời đất, cái quái quỷ gì vậy, trên mạng có quá nhiều kẻ ngốc mà.”

Cao Phong vừa mới từ trên sân thượng đi xuống thì nghe được tiếng la tức giận của Cao Tử Hàm.

“Làm sao vậy?” Cao Phong khẽ nhíu mày, vừa đúng lúc nhìn thấy Cao Tử Hàm cầm di động xem tin tức, trên mặt còn đang tức giận.

Kim Vũ Kiên cũng ở bên cạnh, sắc mặt cũng có chút khó coi.

“Còn không phải những truyền thông đó cố ý dùng tin tức của anh và Liễu Tông Trạch để quảng cáo, câu fans, không ngừng dẫn dắt dư luận sao.” Kim Vũ Kiên có chút bất đắc dĩ giải thích một câu.

“Có sao đâu, miệng của người ta ai có thể chặn được? Nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Cao Phong hơi mỉm cười, sau đó xua tay muốn đi vào nhà.

Anh đã nhìn thấy nhiều kẻ ngốc trong hiện thực, lẽ nào lại để ý những lời lẽ trên mạng, chỉ biết trốn ở phía sau màn hình?

Bình Luận (0)
Comment