Rể Quý Rể Hiền

Chương 2777

Chương 2777

“Rút lui cái khỉ gì! Không hoàn thành nhiệm vụ thì trở về làm cái gì, chết ở bên ngoài đi!” Chú Lực lại tiếp tục rống to.

Cao Mỹ Lệ nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, trong lòng vô cùng thất vọng và đau khổ.

Trong thời gian tiếp xúc với Liễu Tông Trạch, cô đã được nhìn thấy qua cách mà Cao Phong đối xử với những người khác. Bất kể là Cao Phong, Long Tuấn Hạo hay là Liễu Tông Trạch, mấy người họ đều đối xử với thuộc hạ rất tốt.

Mà chú Lực bên này, nếu Cao Mỹ Lệ không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ phải chết ở bên ngoài. So sánh như thế, cho dù là ai cũng sẽ thấy thất vọng không thôi.

“Tao nói cho mày biết, nếu nhiệm vụ không thành, chẳng những mày phải chết, mà cha mẹ mày cũng phải chết, cả nhà mày đều phải chết!” Chú Lực tức giận mắng thêm lần nữa.

Mà câu nói kia đã khiến cho tâm tư của Cao Mỹ Lệ xao động. Đúng vậy, cô không những phải suy nghĩ cho mình, mà còn phải suy nghĩ cho người nhà nữa.

“Nhưng cháu phải làm gì bây giờ, cháu sắp bại lộ rồi.” Trong giọng điệu lộ ra sự lo sợ.

“Hừ! Bại lộ cái gì, chẳng phải bọn chúng chỉ tìm ra thiết bị định vị nghe lén âm thanh của cháu thôi sao?”

“Vậy thì sao?”

“Cháu nói cho chú biết cháu còn dùng những thứ gì khác hay không?” Chú Lực trầm giọng hỏi.

Cao Mỹ Lệ nhíu mày suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Hình như là không còn nữa.”

“Vậy thì không có vấn đề gì, chỉ là một cái máy dò thôi. Đôi vợ chồng kia chứ đã cho người xử lý sạch sẽ rồi, sẽ không ảnh hưởng gì đến cháu.”

“Tìm ra được vật kia thì cùng lắm chỉ có thể chứng minh lai lịch của cháu không rõ, chứ không thể chứng minh cháu là người do nhà họ Cao cài vào. Cho nên cháu không cần hoảng hốt, nên làm việc gì thì cứ làm.”

“Nhớ kỹ, cho dù Liễu Tông Trạch biết được thân phận của cháu, cháu cũng phải nắm bắt được trọng tâm của sự việc.”

“Trọng tâm ở đây là gì? Cháu là bạn gái của Liễu Tông Trạch nhưng lại bị Cao Phong cưỡng bức. Cái này là điều khiến Liễu Tông Trạch đau khổ nhất, nhất định phải nắm chặt, rõ chưa?” Chú Lực trầm giọng dặn dò.

“Chú Lực, làm như vậy thì cũng đâu còn ý nghĩa gì đâu? Cháu ở lại đây để làm gì nữa chứ?”

“Lấy lực lượng của Liễu Tông Trạch bây giờ mà nói, gần như không tạo nên sức ảnh hưởng gì đối với Cao Phong nữa!” Cao Mỹ Lệ bất đắc dĩ lắc đầu.

“Ha ha, tóm lại, cho dù dùng bất kỳ cách gì thì tuyệt đối cũng không thể để cho Cao Phong tiến về thành phố Đà Nẵng.”

“Vậy nên điều mà Liễu Tông Trạch không thể làm được thì cháu hãy làm đi.”

“Nhưng tạm thời cháu đừng nên động tay, cứ tiếp tục ở lại bên cạnh Liễu Tông Trạch đã.”

“Phải duy trì liên lạc, chú sẽ sắp xếp cho cháu bước tiếp theo.” Chú Lực sau khi nói xong thì liền cúp máy.

“Được.” Cao Mỹ Lệ nhẹ gật đầu, cánh tay bất lực rũ xuống.

Trong lòng cô ta đã hiểu rõ.

Xem ra, phía chú Lực bên kia đã lên kế hoạch để cho cô ta liều mạng đi ngăn cản Cao Phong tiến đánh thành phố Đà Nẵng.

Cao Mỹ Lệ hít sâu một hơi, khoé miệng lộ ra ý cười chua chát.

Người sống một đời, không thể nào được như ý nguyện mãi.

Có lúc, sống không phải là vì chính mình nữa, mà càng nhiều hơn chính là vì trách nhiệm.

Chết, vậy thì cứ chết đi.

Nếu như mình chết rồi nhưng có thể đổi lấy được cả nhà đều bình an, vậy cô ta cũng chấp nhận.

Cùng lúc đó. Tại phía Bắc thành phố Hà Nội.

Năm chục nghìn người vẫn chờ ở bên ngoài.

Mà cách đám người khoảng năm trăm mét có một cái hẻm nhỏ.

Đầu ngõ, một thanh niên cầm trong tay hai cốc trà sữa, ánh mắt cô đơn nhìn theo mấy chục nghìn người trong doanh trại phía bên kia.

Bên chân của người thanh niên đã có không ít tàn thuốc. Mà người thanh niên này chính là Liễu Tông Trạch đang đi mua trà sữa cho Cao Mỹ Lệ.

“Rít! Phù!”

Liễu Tông Trạch hít vào một hơi sâu, sau đó lại phun ra một hơi dài, ánh mắt phức tạp nhìn về phía bên kia.

Trong doanh trại kia cũng đã từng có một vị trí thuộc về hắn.

“Chúc mọi người giành chiến thắng trở về.”

Bình Luận (0)
Comment