Rể Quý Rể Hiền

Chương 2787

Chương 2787

“Chẳng qua là vì cậu cố chấp, vẫn không muốn chấp nhận hiện thực mà thôi.”

“Tôi hỏi cậu này, cô ấy chỉ là một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp không lâu, sao lại có nhiều số điện thoại của người bên chúng ta như thế chứ?”

Những lời nói của Long Tuấn Hạo khiến cho Liễu Tông Trạch hoàn toàn rơi vào sững sờ.

Liễu Tông Trạch để tay lên ngực tự hỏi, anh ta thật sự không muốn chấp nhận chuyện này.

“Haiz!”

Liễu Tông Trạch mở hai tay ra, nằm ngửa trên sô pha, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ.

Sổ ghi chép trong tay cũng vô lực rơi trên mặt đất.

Anh ta muốn tìm lời có thể phản bác Long Tuấn Hạo hoặc là điểm mấu chốt nào đó, nhưng mà tìm không thấy.

Tất cả chứng cứ đều chỉ hướng về phía Cao Mỹ Lệ.

Cao Mỹ Lệ rất có khả năng chính là nội gián lớn nhất ở đây!

“Bộp!”

Long Tuấn Hạo chậm rãi đứng dậy, lấy một cây súng lục màu đen ra, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.

“Chuyện của bản thân cậu, cậu tự giải quyết đi.”

“Chờ cậu giải quyết xong chuyện này rồi, chúng ta cùng trở về, chuẩn bị tấn công Đà Nẵng.”

Long Tuấn Hạo nói xong thì chắp tay đi tới bệ cửa sổ, yên lặng chờ đợi nhìn ra bên ngoài.

Súng cứ như vậy mà bị đặt trước mặt.

Nghe thấy Long Tuấn Hạo nói thế, sự đau khổ trong mắt Liễu Tông Trạch càng thêm sâu sắc hơn.

Người phụ nữ mà anh ta yêu thương nhất, lại mang mục đích mà tiếp cận bản thân, hơn nữa còn là nội gián mà người ta cố ý sắp đặt vào.

Loại chuyện này dù là ai đi chăng nữa cũng không thể dễ dàng chấp nhận được.

“Hừ! Hừ! Hừ!”

Liễu Tông Trạch nằm ngửa ở trên sô pha, thở phì phò từng hơi mạnh mẽ, giống như lên cơn hen suyễn vậy.

Trong lòng giống như bị ai đó cầm một lưỡi dao nhỏ cắt từng nhát một, từng nhát một.

Đau đến mức mấy lần hít thở không thông!

Không trải qua tình yêu thì không thể hiểu loại đau đớn này.

Long Tuấn Hạo lúc này không hề thúc giục Liễu Tông Trạch, yên lặng ở bên cửa sổ hút thuốc.

Đã tới tuổi này rồi, cái loại cảm giác bị người ta phản bội, Long Tuấn Hạo cũng không phải chưa từng trải qua.

Cho nên, anh ta cho Liễu Tông Trạch đủ thời gian.

Dù sao cũng đã chờ đợi lâu như vậy rồi, giờ phút này có gì mà vội nữa.

“Cô ấy sao có thể là nội gián được chứ? Sao có thể…là nội gián chứ?”

“Cô ấy lương thiện như vậy, rụt rè như vậy, là một cô gái tuyệt vời như vậy mà.”

Liễu Tông Trạch lẩm bẩm tự nói một mình, nước mắt trào ra từ khóe mắt.

Theo giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, nước mắt của Liễu Tông Trạch giống như sợi dây chuyền ngọc trai bị đứt, rõ ràng kìm nén không được.

“Tông Trạch, khi cần quyết đoán thì nên quyết đoán đi, hai người không có kết quả đâu.” Long Tuấn Hạo chung quy vẫn nhịn không được mà khuyên nhủ một câu.

“Cậu cút đi! Cậu cút đi!”

Liễu Tông Trạch nghe đến đó, lửa giận bỗng nhiên bùng nổ, sau đó bỗng nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn Long Tuấn Hạo nói: “Đây đều là do các cậu thiết kế sẵn rồi có đúng hay không?”

“Cha mẹ của Mỹ Lệ là do các cậu mua chuộc, đồ đạc bên trong cái hộp nhỏ kia, cũng là các cậu bỏ vào trước đó rồi có đúng hay không?”

“Nói cho tôi, có phải như vậy hay không? Đây đều là các cậu thiết kế sẵn rồi, có phải hay không?”

Giọng của Liễu Tông Trạch càng lúc càng lớn, nói không chừng đã sắp vang lên lầu hai tới nơi rồi.

Long Tuấn Hạo bỗng nhiên bước đến che kín miệng Liễu Tông Trạch, thấp giọng quát: “Con mẹ nó, cậu điên rồi đấy à? Để trên lầu nghe được thì làm sao bây giờ?”

“Vậy cậu nói cho tôi biết, chuyện này có phải do các cậu thiết kế sẵn rồi hay không?” Liễu Tông Trạch lạnh giọng hỏi.

Long Tuấn Hạo khẽ nhíu mày, sau đó nhìn Liễu Tông Trạch hỏi: “Tông Trạch, cậu nói lời này có suy nghĩ đến thực tế hay không? Có nực cười hay không hả?”

“Không hề nực cười!”

Liễu Tông Trạch cắn răng nói, sau đó căm tức nhìn Long Tuấn Hạo.

Bình Luận (0)
Comment