Rể Quý Rể Hiền

Chương 2789

Chương 2789

Sự cứng đầu của Liễu Tông Trạch trong việc giải quyết vấn đề này thực sự không khiến Cao Phong ngạc nhiên.

“Tôi còn có một vấn đề, dù cho cô ấy thực sự là gián điệp nhưng anh Phong có thể đối xử với cô ấy như vậy sao?”

“Vậy có thể ỷ mạnh mà cưỡng hiếp cô ấy sao? Dù cô ấy có là gián điệp đi chăng nữa thì cô ấy vẫn là người phụ nữ của Liễu Tông Trạch tôi!”

Liễu Tông Trạch bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dường như bắt được tia sáng cuối cùng của rạng đông.

Nghe thấy vấn đề này, Long Tuấn Hạo cũng thấy sửng sốt.

Anh ta không ngờ rằng, Liễu Tông Trạch sẽ hỏi vấn đề như vậy.

Bởi vì kết quả lúc này liên quan đến chuyện này, đã là rất rõ ràng rồi.

Rất rõ ràng chính là Cao Mỹ Lệ đang dùng chuyện này, cố ý khơi mào cuộc nội chiến giữa Liễu Tông Trạch và Cao Phong.

Nhưng mấu chốt là Liễu Tông Trạch lúc này đang để tâm vào quá nhiều chuyện vụn vặt khiến Long Tuấn Hạo cực kỳ bất đắc dĩ.

“Tôi biết cậu muốn nói cái gì, muốn nói đây là thủ đoạn của cô ấy chứ gì.”

“Nhưng chẳng lẽ tôi nhìn thấy còn có thể là giả hay sao? Cho dù cô ấy muốn dùng cách này phá hỏng tình cảm giữa chúng ta, nhưng Cao Phong đã “làm” cô ấy rồi, chuyện này là sự thật không phải sao?” Liễu Tông Trạch cắn chặt răng.

“Tông Trạch, con mẹ nó, cậu vẫn còn kiên trì như vậy đến bao giờ hả?”

“Tôi thử hỏi cậu, cậu có tận mắt nhìn thấy được anh Phong “làm” cô ta hay không? Chỉ dựa vào hiện trường, cậu đã trực tiếp định tội cho anh Phong hay sao?”

“Con mẹ nó, cậu trở về “làm” cô ta một lần, xem cô ta có phải là còn lần đầu tiên hay không không phải là được rồi hay sao?”

“Cậu rõ ràng biết rằng, những chứng cứ này toàn bộ đều đủ để chứng minh Cao Mỹ Lệ có vấn đề, nhưng cậu vẫn không muốn chấp nhận. Cậu chính là tên ngốc hết thuốc chữa.” Long Tuấn Hạo nói có chút nóng nảy.

Đối với Liễu Tông Trạch, anh ta hiện tại cảm thấy hoàn toàn bất lực.

“Rõ ràng trong lòng cậu đã xác định, nhưng cậu vẫn già mồm át lẽ phải với tôi.”

“Bỏ đi, ông đây lười nói nhiều lời với cậu, tôi sẽ đi giải quyết Cao Mỹ Lệ ngay bây giờ, miễn cho cô ta lại gây họa hại người.”

Long Tuấn Hạo duỗi tay cầm lấy súng lục, lẩm bẩm nói: “Tôi không nên nghe lời anh Phong, nói cái gì mà hóa giải khúc mắc với cậu trước chứ.”

“Hóa giải con mẹ gì, tôi giết cô ta trước, cậu cứ chậm rãi mà hóa giải đi.”

Liễu Tông Trạch giữ chặt lấy bàn tay Long Tuấn Hạo, nói: “Đừng đi mà! Cầu xin cậu đấy, đừng đi mà.”

Nghe thấy câu nói tràn đầy ý khẩn cầu của Liễu Tông Trạch, Long Tuấn Hạo dừng một chút, thở dài một tiếng, dừng bước.

“Cậu rốt cuộc còn muốn kiên trì cái gì chứ? Chấp nhận hiện thực thực sự khó như vậy sao?” Long Tuấn Hạo bất đắc dĩ nói.

Liễu Tông Trạch xoa xoa chóp mũi, cúi đầu nói: “Cho dù cô ấy có là nội gián đi chăng nữa thì từ trước đến nay cũng chưa hề làm hại người bên cạnh chúng ta, cũng chưa từng giết hại bất kì người nào cả.”

Bình Luận (0)
Comment