Rể Quý Rể Hiền

Chương 2800

Chương 2800

“Lợi hại lắm!”

Cao Phong khen một câu, nói: “Một cô gái hơn hai mươi tuổi đã khôn ngoan thâm hiểm như vậy.”

“Anh Kình Thiên, anh thua cũng không oan!”

“Sau lưng tôi có mấy chục người bày mưu tính kế, tất nhiên là anh không thể đấu lại được.” Cao Mỹ Lệ nhếch mép đầy tự tin.

“Vậy sao? Vậy cô có biết, cẩn thận đến mấy cũng sẽ để lộ ra sơ hở không?” Cao Phong khẽ cong khóe môi, có thể thấy được có chút cười nhạo.

Cẩn thận đến mấy cũng sẽ để lộ ra sơ hở?

Cao Mỹ Lệ nhíu mày hỏi: “Anh có ý gì?”

“Ý tôi là, cô không giết được tôi, cho dù đằng sau cô có bao nhiêu người đi chăng nữa thì cũng không giết được tôi.”

“Dù sao thì hôm nay cô cũng sẽ phải chết! Ngày mai Cao Anh Hạo cũng sẽ phải chết!”

Cao Phong cười đầy tự tin, xoay người lại như cũ, nhìn ra mặt nước sông lóng lánh.

Bóng lưng rộng lớn, khí chất lãnh đạm, hai tay chống sau lưng, như thể cả thế giới đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Nhìn thấy cảnh này, nỗi lo lắng trong lòng Cao Mỹ Lệ càng lúc càng mãnh liệt.

“Cao Kình Thiên, tôi cho anh cơ hội cuối cùng, đi cùng tôi, tôi đưa anh về thành phố Đà Nẵng.”

“Tôi biết anh đang cố kéo dài thời gian, thực ra tôi không hề muốn giết anh.”

“Tôi đưa anh về, để cậu Anh Hạo trừng phạt anh.” Cao Mỹ Lệ nheo mắt.

“Cao Mỹ Lệ! Cô mưu tính cẩn thật, nhưng thực ra cô lại không biết.”

“Hôm nay cũng là cơ hội cuối cùng tôi cho cô!”

Cao Phong không quay đầu lại, lạnh lùng nói.

“Anh có ý gì?” Cao Mỹ Lệ giật mình.

“Tất nhiên chính là ý này.”

Ở phía xa truyền tới một giọng nói, nghe âm thanh này giống như là giọng của Long Tuấn Hạo.

“Tách tách!”

Một tràng âm thanh kéo chốt an toàn của súng vang lên, kèm theo đó là vô số tiếng bước chân dồn dập.

Hơn một trăm người bọn Thuận Hiếu Hòa hoảng loạn, vội vàng giương súng lên chĩa vào bóng đêm.

“Ông đây mang hơn tám nghìn quân tới, kẻ nào dám nổ phát súng đầu tiên, tám nghìn người của ông sẽ nã súng một lượt. Nếu không tan xác, sau này ông đây theo họ các người!”

Long Tuấn Hạo dẫn đầu bước ra, nét mặt hết sức lạnh lùng.

Xung quanh là từng binh sĩ Phong Hạo lần lượt bước ra, ngay lập tức bao vây đám người Cao Mỹ Lệ.

Hết phát này đến phát súng khác, vũ khí mạnh song song nâng lên, miệng súng đen ngòm giống như ánh mắt tử thần, khiến người ta sợ hãi không dám hành động hấp tấp.

Cao Mỹ Lệ hoàn toàn hoảng loạn.

Không có lối thoát, có chắp thêm cánh cũng khó mà thoát được.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Chị Lệ, bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Thuận Hiếu Hòa luống cuống, thấp giọng nói với Cao Mỹ Lệ.

Nhưng Cao Mỹ Lệ làm sao biết phải làm gì? Cô ta đã trải qua trường hợp này bao giờ đâu!

Lần này ám sát Cao Phong, cũng chỉ là bất đắc dĩ, không thể không đến được!

“Dám động một chút thử xem, ông đây sẽ cho các người tan xác!”

Long Tuấn Hạo đang khoác lác, bởi vì anh ta không hề mang tới đây tám nghìn người.

Nhưng mà dù chỉ có một nghìn người, cũng đủ để trong mười giây xử lý toàn bộ đám người Cao Mỹ Lệ này.

Lúc này, Long Tuấn Hạo dẫn dắt hơn một nghìn người khiến đám người Cao Mỹ L thực sự trở thành “nhân của miếng sủi cảo”.

Tâm trạng của đám người Cao Mỹ Lệ cũng đang run rẩy dữ dội, vô cùng hoảng loạn.

Trên bầu trời toàn là mây đen, dường như đè thấp xuống mặt đất hơn một chút nữa.

Tiếng gió cũng lớn hơn không ít.

“Anh đã sớm biết tôi sẽ tới, cho nên cố ý bày ra mưu kế này, có đúng không?”

Cao Mỹ Lệ cắn chặt môi, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.

“Không phải chuyện này đã rõ ràng rồi sao?”

“Tôi cho rằng, với chỉ số thông minh của cô, chắc chắn có thể nghĩ đến.” Cao Phong nhàn nhạt nói.

Bình Luận (0)
Comment