Rể Quý Rể Hiền

Chương 2840

Chương 2840

Theo sự điều chỉnh chậm rãi của tiêu cự, máy bay trên không trung cũng dần được Cao Anh Hạo thấy rõ ràng.

Bỗng nhiên, thân thể Cao Anh Hạo run lên, trong miệng càng không nhịn được mà mắng một tiếng.

Dường như anh ta thấy khuôn mặt của một người.

Gương mặt đó đối với Cao Anh Hạo mà nói thật sự quá quen thuộc.

Trình độ để ý đến Cao Phong của anh ta nói đơn giản còn nhiều hơn so với cha anh ta.

“Mẹ nó! Không thể nào!”

Cao Anh Hạo mắng một câu, lần nữa điều chỉnh tiêu cự, nhìn thẳng về phía máy bay trực thăng.

Máy bay trực thăng trên không trung không ngừng bay lượn, tiêu cự của Cao Anh Hạo cũng không ngừng điều chỉnh, không ngừng quan sát theo nó.

Rốt cục, Cao Anh Hạo cũng đã thấy rõ một lần nữa.

Bên trong máy bay là một gương mặt trẻ tuổi, mang trên mặt sự thong dong tự tin.

Mà khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười tà mị, kèm theo đó là sự trêu tức.

“Trời! Gặp quỷ! Gặp quỷ rồi!”

Cao Anh Hạo bỗng nhiên sửng sốt, sắc mặt vô cùng trắng bệch.

“Là Cao Kình Thiên, anh ta chưa chết sao? Con mẹ nó, anh ta vẫn chưa chết.”

Cao Anh Hạo trợn to hai mắt, trong miệng thì thào.

Lúc này Cao Anh Hạo thật sự đã rơi vào trạng thái ngu ngơ.

Anh ta gần như không tin được, ở trên thế giới này, lại có thể nhìn thấy mặt của Cao Phong một lần nữa.

Nhưng mà, liên tục hai lần đều thấy rõ, tuyệt đối không phải hoa mắt.

Như vậy, Cao Kình Thiên thật sự chưa chết sao?

Nhưng mà, tổng cộng từ ba chỗ, Cao Anh Hạo đã biết được tin Cao Phong đã bỏ mình, sao lại vẫn chưa chết chứ?

“Coong coong coong coong!”

Máy bay trực thăng chậm rãi hạ độ cao, tiếng nổ máy rất to, kèm theo đó là tiếng gió truyền vào trong lỗ tai.

Rốt cục cũng đã có vài người chú ý tới tình huống trên không trung, đều có chút sững sờ ngẩng đầu lên.

“Máy bay trực thăng? Máy bay trực thăng ở đâu tới đây?”

“Người nhà họ Cao chúng ta không phải đều ở đây hết rồi sao?”

“Là ai? Là ai lái máy bay?”

Chỉ một thoáng chốc, vô số người đều sợ ngẩn người.

Mà trong lòng Cao Anh Hạo lại càng bối rối không gì sánh được, anh ta lặng lẽ cúi đầu xuống, không ngừng tìm điện thoại ở phía sau.

Vừa rồi, có một bên đảo khác gọi điện thoại tới, tim anh ta lúc này đang đập thình thịch.

Dù cho lúc này Cao Phong chỉ ngồi máy bay trực thăng đến đây, nhưng Cao Anh Hạo cũng không dám coi thường.

Sau khi máy bay của Cao Phong xuất hiện, lại có một chiếc máy bay khác cũng xuất hiện.

Hai chiếc máy bay ngày càng hạ thấp độ cao, không ngừng luẩn quẩn ở trên đầu mọi người.

“Cái gì? Tại sao lại có máy bay trực thăng?”

“Có phải cậu Anh Hạo sắp xếp không? Là một tiết mục gì đó chăng?”

“Ha ha! Cậu Anh Hạo đỉnh đấy!”

Mọi người đều cười ha ha, cho rằng đây là một tiết mục mà Cao Anh Hạo sắp xếp.

Thế nhưng sau một giây, mọi người đồng loạt ngẩn ngơ.

Chỉ thấy bên trong máy bay là một người thanh niên, người đó đá một cước làm văng cánh cửa khoang máy bay, sau đó lộ nửa người ra.

Khi thấy rõ khuôn mặt của người thanh niên kia, cùng với nụ cười tà mị trên mặt anh ta, mọi người đều sợ hãi.

“Mọi người khoẻ không? Rượu có uống ngon không?” Cao Phong đứng ở cửa khoang máy bay, cười nhạt nói.

“Là…Là Cao Kình Thiên?!!”

“Thật sự là cậu ta, cậu ta…cậu ta không phải đã chết rồi sao?”

“Trời ạ, sao cậu ta còn chưa chết?”

Chỉ một thoáng, mọi người đều ngây ngốc.

Bình Luận (0)
Comment