Rể Quý Rể Hiền

Chương 2861

Chương 2861

“Bà ơi!” Cao Phong bỗng nhiên trợn mắt hét lớn.

“Bà cụ!” Lâm Vạn Quân hét lên một tiếng rồi ngã ngồi xuống đất.

Một đời này của ông đều coi ông cụ Cao là ân nhân lớn nhất của mình.

Khi chính mắt nhìn thấy ông cụ Cao bị người ta hạ độc, ông đã ngầm thề, từ giờ trở đi không lập gia đình, sống độc thân cả đời chỉ để bảo vệ những người mà ông cụ Cao muốn bảo vệ.

Vì vậy, ông ta mới dốc lòng dốc sức mình giúp đỡ Cao Phong.

Nhưng hiện tại, ông ta lại phải tận mắt chứng kiến cái chết của bà cụ Cao, điều này đã khiến ông đau khổ biết bao?

Thời khắc này, Lâm Vạn Quân cảm thấy bầu trời như đang sụp đổ, sắc mặt trắng bệch, không còn chút máu nào.

“Roạt!”

Cuối cùng, khi da thịt chạm vào lưỡi dao sắc bén, trên đó nhanh chóng xuất hiện một vệt máu.

Bà cụ Cao đau đớn, ý thức cuối cùng cũng đã mất đi.

Cao Anh Hạo lợi dụng thời gian mọi người còn đang bất ngờ, trực tiếp rút dao thu về.

“Bà điên rồi, bà già chết tiệt này.”

“Muốn chết, tôi tiễn bà đi chết, nhưng bây giờ bà không thể chết được.”

Cao Anh Hạo trợn mắt, nắm lấy cổ áo bà cụ Cao tức giận hét lớn.

Trên cổ bà cụ Cao lúc này đang có máu chảy ra, rất nhanh đã nhuộm hồng một mảng da thịt.

Mặc dù Cao Anh Hào đã thu dao kịp thời, không có trực tiếp cứa vào động mạch chủ của bà cụ, nhưng da thịt bên ngoài vẫn bị cứa rách không ít.

“Cao Anh Hạo! Mày không bằng loại cầm thú!”

Cao Phong dùng lực nắm chặt hai bàn tay, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, hàm răng nghiến chặt, hai mắt đã đỏ hoe lên.

Vào lúc này, sự oán hận trong lòng anh dành cho bà cụ Cao và Lâm Thục Lan đã dần dần tan theo mây khói.

Bất luận những lời vừa nói trước mặt của bà cụ Cao là thật hay giả.

Chỉ dựa vào việc bà vì không muốn Cao Anh Hạo uy hiếp anh, mà lựa chọn tự kết liễu mạng sống của mình cũng đủ để cho Cao Phong buông bỏ mọi oán hận trước đây.

Mặc dù Cao Phong không thể hiểu hết toàn bộ hàm ý trong lời nói của bà cụ, nhưng lúc này anh chấp nhận tin tưởng, bà và Lâm Thục Lan đều có nỗi khổ khó nói.

“Ông đây chính là cầm thú! Mày muốn làm gì?”

“Mang bà già này xuống chữa trị, trước khi tao để bà ta chết thì phải chữa trị cho tốt, đừng để cho bà ta chết!”

Cao Anh Hạo cười lạnh, nhanh chóng cho người đưa bà cụ Cao đi.

“Cao Kình Thiên, bà của mày vẫn chưa chết, muốn tao cứu sống hay không còn phụ thuộc vào thái độ của mày.”

“Tao cho mày thêm mười giây nữa, bỏ vũ khí xuống, đi đến trước mặt ông đây, ông đây có thể để cho bà ta sống tiếp.”

“Nếu không, tao sẽ bảo bác sĩ dừng trị thương!” Cao Anh Hạo vung vẩy con dao trong tay, trên mặt đầy vẻ thách thức và uy hiếp.

Cao Phong không đáp lời, mà lại quay đầu nhìn Lâm Thục Lan, nhẹ giọng nói: “Các người, rốt cuộc là đang giấu tôi điều gì?”

Lâm Thục Lan nghe xong giật mình, lòng bàn tay run rẩy, sau đó nhẹ nhàng duỗi ra, khẽ chạm vào gò má Cao Phong.

Giây phút này, Cao Phong đột nhiên phát hiện ra, trái tim anh đang từ từ trở nên mềm mại.

Thực ra, đối với những thứ tình cảm được gọi là tình thân này, anh đã sớm đóng băng trái tim mình lại.

Nhưng, khi lòng bàn tay ấm áp của Lâm Thục Lan nhẹ nhàng xoa trên gò má mình, khối băng trong tim Cao Phong đã dần dần tan chảy.

Lá rụng rốt cuộc cũng trở về với cội nguồn rồi.

Cho dù Cao Phong đã đứng ở địa vị cao như ngày hôm nay, nhưng khi đối mặt với Lâm Thục Lan, người đã sinh ra mình thì anh vẫn không thể nào buông bỏ được!

“Đợi giải quyết xong việc này, mẹ sẽ kể hết cho con nghe những gì mẹ biết, được không?”

Lâm Thục Lan vuốt nhẹ má Cao Phong, cả giọng điệu và ánh mắt của bà đều ngập tràn tình yêu thương.

Cao Phong nhìn thẳng vào mắt Lâm Thục Lan, anh có thể cảm nhận được tình yêu thương đến từ vị trưởng bối này không có một chút giả dối nào cả.

“Được!”

Bình Luận (0)
Comment