Rể Quý Rể Hiền

Chương 2897

Chương 2897

Nhưng lúc nhìn thấy nụ cười ảm đạm trên mặt Cao Phong, anh ta liền không nhịn được kinh hãi một trận.

Loại cảm giác sợ hãi này không chỉ ở trong lòng, mà nó còn đến từ nỗi sợ hãi trong tâm hồn.

Nụ cười của Cao Phong giống như nụ cười của thần chết vậy, có thể chạm vào trái tim và linh hồn của con người.

“Giờ thì để tao hưởng thụ cái đã!”

Cao Phong cười lạnh lùng, sau đó lại vung dao lên xuống.

Lại là mười mấy nhát chém xuống, tốc độ máu từ miệng vết thương trên người Cao Anh Hạo đã giảm đi rất nhiều.

Giống như là máu trong cơ thể đang dần cạn kiệt vậy.

“Anh Phong, tôi…tôi muốn!”

Đúng lúc này Liễu Tông Trạch đột ngột bước tới, gọi Cao Phong một tiếng.

Lúc này, hai mắt Liễu Tông Trạch đỏ bừng, hai tay nắm chặt, kiên định nhìn Cao Phong.

Lúc nãy khi Cao Phong chém Cao Anh Hạo, anh ta đã cực kì kiên nhẫn.

Bởi vì anh ta cũng muốn tự mình chém Cao Anh Hạo trả thù cho Cao Mỹ Lệ.

Rốt cuộc, chỉ có tự mình chém kẻ thù mới có thể coi là thật sự báo thù!

Nhưng anh ta biết, thù hận của Cao Phong đối với Cao Anh Hạo càng nặng nề hơn, cho nên mới nhịn mãi không lên tiếng.

Bây giờ mắt thấy Cao Anh Hạo sắp chết thảm, anh ta không ngồi yên được nữa nên mới bước đi lên.

Cao Phong nhìn Liễu Tông Trạch một cái, biết ý nghĩ trong đầu anh ta, ngay lập tức gật đầu đứng sang một bên.

“Đừng có giết chết hắn đó, anh còn đang muốn, mỗi ngày giết hắn một lần.” Cao Phong nhẹ nhàng nói.

“Cao Anh Hạo, con mẹ mày!”

Hai mắt Liễu Tông Trạch phiếm hồng, bất thình lình xông lên đá vào người Cao Anh Hạo.

Sau đó không nói một lời nào xoay người ngồi xuống đánh đập điên cuồng vào mặt Cao Anh Hạo.

Cao Anh Hạo vốn dĩ đã mất nhiều máu, sắp rơi vào trạng thái hôn mê.

Đợt nắm đấm liên hồi của Liễu Tông Trạch đem đến sự đau đớn khiến anh ta tỉnh táo hơn rất nhiều.

Nhưng lúc này, càng tỉnh táo thì cảm giác đau nhức trên người càng rõ ràng.

Mỗi đấm của Liễu Tông Trạch đều không chút lưu tình, điên cuồng đấm lên mặt Cao Anh Hạo.

Khớp ngón tay nắm chặt, thậm chí chuyển sang màu trắng, có thể tưởng tượng được Liễu Tông Trạch đã dùng sức lực như thế nào.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Âm thanh nặng nề của những cú đấm va vào da thịt.

Chỉ thấy nắm đấm của Liễu Tông Trạch, một đấm đập vào mũi của Cao Anh Hạo, ngay lập tức máu mũi sẽ bắn ra rất nhiều.

Thêm một đấm lên cằm của Cao Anh Hạo, chiếc cằm đã bị đánh trật khớp ngay tại chỗ.

Răng trên răng dưới va vào nhau, thậm chí cắn vào lưỡi khiến Cao Anh Hạo la hét.

“Tại sao mày muốn… tại sao?”

Liễu Tông Trạch nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn cảm thấy lời nói không có tác dụng.

Cho nên, tất cả lửa giận trong lòng đều biến thành sức mạnh, anh ta điên cuồng đánh vào người Cao Anh Hạo.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Những cú đấm không ngừng nghỉ hết lần này tới lần khác khiến Cao Anh Hạo bất tỉnh.

Đau đớn tỉnh dậy một lần, là một lần nữa bị đánh đến bất tỉnh, lại tỉnh lại một lần nữa.

Lặp đi lặp lại, cho anh ta tận hưởng quá trình muốn chết không được muốn sống cũng không xong.

Lúc mới bắt đầu, cơ thể Cao Anh Hạo vẫn còn có thể di chuyển né tránh vài lần, nhưng cuối cùng cho tới cựa quậy một chút cũng không được nữa rồi.

Cả người nằm liệt trên mặt đất giống như người chết.

Nhưng Liễu Tông Trạch nào cam lòng.

“Muốn chết hả? Không có cửa đâu!”

Liễu Tông Trạch đột nhiên đứng lên nắm lấy cánh tay kia của Cao Anh Hạo.

Cánh tay này đã bị Cao Phong chém một nhát, chỉ còn lại một nửa, còn thừa lại một đoạn xương liên kết.

Bình Luận (0)
Comment