Rể Quý Rể Hiền

Chương 29

"Cạch!"

Kiều Thu Vân đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa phòng, sau đó lại nhìn

Kim Ngọc Hải một cái, trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Kim Hồng Vũ đến? Anh ta tới thật? Chuyện này sao có thể?

Bà ta cũng không cho rằng muộn như này rồi mà Kim Hồng Vũ nhàn rỗi không có chuyện gì còn tới thăm nhà, nhất định là có chuyện muốn nói.

Nhưng Kim Hồng Vũ kiêu ngạo như vậy, trước giờ chưa từng tới nhà Kim Tuyết Mai bởi vì anh ta cảm thấy nơi này quá thấp kém so với thân phận của mình.

Bây giờ lại tới thì có chuyện gì?

Kim Tuyết Mai cũng chậm rãi quay lại, đầu tiên là nhìn Cao Phong một chút, sau đó cũng nhìn về phía cửa, ba người đều sửng sốt, chẳng lẽ lời Cao Phong nói đều là sự thật?

" Thím...Cháu là Hồng Vũ, em Tuyết Mai có nhà không ạ? Cháu có chuyện quan trọng cần tìm em ấy!”

Ngoài cửa lại truyền đến tiếng của Kim Hồng Vũ, điều này làm cho Kiều Thu

Vân cảm thấy hôm nay Kim Hồng Vũ quả thật có chút khác thường.

Từ ngày Kim Hùng Sơn quản lí xí nghiệp Kim Thiên, Kim Hồng Vũ chưa bao giờ gọi Kiều Thu Vân là thím.

Kiều Thu Vân tiến tới mở cửa. Kim Hồng Vũ đứng ở ngoài cửa, trên mặt còn mang theo nụ cười.

"Cháu tới làm gì?” Kiều Thu Vân nghi ngờ nhìn Kim Hồng Vũ, đương nhiên cũng không có ấn tượng tốt gì với anh ta.

"Thím!" Kim Hồng Vũ không quan tâm tới thái độ của Kiều Thu Vân: “Cháu tới mời Tuyết Mai trở về tiếp tục đi làm ở xí nghiệp”

"Ngoài ra về sau hợp đồng với bất động sản Phong Mai đều do Tuyết Mai tự mình phụ trách". Tất cả mọi người trong công ty chỉ có thể hỗ trợ chứ không thể can thiệp vào bất cứ quyết định nào của Tuyết Mai.”

Nghe vậy Kiều Thu Vân ngẩn cả người, Kim Ngọc Hải cũng ngây ra, Kim Tuyết Mai thì ngạc nhiên đến không thể tin nổi.

Kim Hồng Vũ thật sự đến mới cô trở về! Lời Cao Phong nói vậy mà lại là thật.

Thế nhưng rốt cuộc thì tại sao anh lại làm được? Hôm nay sau khi từ công ty trở về thì anh không hề rời khỏi phòng khác nửa bước!

Chân không bước ra khỏi nhà thì làm sao có thể làm ra chuyện khiến người ta khiếp sợ như vậy. Anh, anh là thần sao?

Ba người đồng thời quay đầu nhìn về phía Cao Phong đứng ở đằng sau. Việc này nếu như nói không liên quan tới Cao Phong thì ngay cả Kiều Thu Vân cũng không tin.

Chỉ thấy lúc này Cao Phong khoan thai ngồi ở trên ghế sofa, vẻ mặt bình thản nhìn sang, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Kim Hồng Vũ cũng nhìn tới Cao Phong đầu tiên, sắc mặt của anh ta nháy mắt trầm xuống.

Nhưng lại lập tức che đi, đổi lại một khuôn mặt tươi cười nhìn ba người nhà Kim Tuyết Mai.

"Chú thím, Tuyết Mai có thể để cho cháu vào nhà rồi cho phép cháu nói được không?” Kim Hồng Vũ nịnh nọt mà hỏi.

"Nhà chúng tôi nghèo, phòng cũng nhỏ, không xứng với thân phận của cháu.”

Kiều Thu Vân thấy tình huống thay đổi thì bắt đầu ra vẻ.

"Không đâu, không đầu. Phòng ở nhỏ thì chúng ta có thể đổi, đợi công ty chia hoa hồng cháu sẽ đưa tiền đổi cho mọi người một căn nhà lớn hơn. Haha.” Ánh mắt Kim Hồng Vũ hiện lên tia khó chịu nhưng vẫn vừa cười vừa nói.

“Hừ, vào đi.” Kiều Thu Vân trong lòng mừng thầm, chưa bao giờ thấy Kim Hồng Vũ ra vẻ khép nép trước mặt bà ta như vậy.

Kim Hồng Vũ thở phào một hơi, chỉ cần tiến vào cánh cửa này thì chuyện mà bà cụ Kim dặn dò sẽ chắc tới chin phần.

Kiều Thu Vân đang định đóng cửa thì bỗng nhiên có một bàn tay duỗi tới chặn lại.

"Ối! Ai đó!" Kiều Thu Vân giật mình vội vàng rút tay trở về.

Ngoài cửa xuất hiện thêm một khuôn mặt mang theo nụ cười ngại ngùng. Không phải Kim Hùng Sơn thì có là ai?

"Em dâu, Ngọc Hải.” Kim Hồng Sơn ngượng ngùng chào hỏi.

"Anh cả? Anh, anh cũng đến à?" Kim Ngọc Hải hoang mang. Kim Hồng Vũ đến thì thôi, ngay cả anh cả có lòng tự trọng cao hơn trời này cũng đến?

Kiều Thu Vân thì kinh ngạc vô cùng, không nói lên lời.

"Chúng ta vào nhà trước, vào trước đi.” Sắc mặt của Kim Hồng Sơn đỏ lên rồi nói.

Sáu người ở trong phòng khách, lúc này Kiều Thu Vân cũng trở nên hiền lành hơn. Dù sao thân phận và địa vị của Kim Hồng Sơn cho dù ở đâu, bà ta cũng không dám quá phận.

Hai người tới nói rõ ý đồ của mình. Kiều Thu Vân muốn đồng ý nhưng Kim Tuyết Mai thì lại không.

Ngày hôm nay cô đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng suy nghĩ rất nhiều, nên cũng thông suốt rất nhiều thứ.

Trước đây cô vì công ty làm nhiều việc như vậy, chịu mệt nhọc nhưng chưa bao giờ than vãn, đều là vì cô xem mình là người nhà họ Kim. Cho nên cô hi vọng nhà họ Kim có thể càng ngày càng phát triển.

Cô cũng luôn cho là bọn Kim Hùng Sơn cũng xem mình là người nhà họ Kim. Nhưng ban ngày trong hội nghị, cho dù là Kim Hùng Sơn hay là bà cụ Kim đều thờ ơ, lạnh nhạt đối với cô.

Điều này làm cho Kim Tuyết Mai cảm thấy tất cả những nỗ lực trước đó đều trở nên vô nghĩa. Nhà họ Kim như vậy không đáng để cho cô bỏ công bỏ sức của mình ra.

Thì ra cho tới nay chỉ có mình cô xem bọn họ là người nhà, nhưng bọn họ chưa từng xem cô là người một nhà mà đối xử cho phải.

"Tuyết Mai à, công ty không có cháu không được. Cháu nhất định phải trở về giúp bác.”

"Cháu xem bây giờ bác và Hùng Vũ đều đến đây để mời cháu về. Đều là người một nhà nên không nói hai lời, đã là người một nhà thì cho dù là hiểu lầm lớn cỡ nào đều có thể bỏ qua, đúng hay không?"

Lời nói của Kim Hùng Sơn đầy thành khẩn, ông ta nhìn Kim Tuyết Mai, lời nói ra cũng có lý.

Nhưng Cao Phong ngồi bên cạnh chỉ thấy mỉa mai trong lòng. Bọn họ lúc nào cũng xem Kim Tuyết Mai thành người một nhà rồi?

"Trước đó cháu đưa Tuyết Mai rời khỏi phòng họp cũng đã nói là phải cầu xin chứ không phải đi mời.” Cao Phong ở bên cạnh thời nói.

Mời và cầu xin đương nhiên không giống nhau. Cầu xin người ta thì phải có thái độ của một kẻ đi xin.

Không phải là Cao Phong hẹp hòi mà do chuyện bọn họ làm đối với Kim Tuyết Mai trước đó, anh không có lí do nào để có thể nguôi giận được.

Khi cần thì nói lười hay ý đẹp, không cần thì liền đạp một cước. Đây là đạo lí gì?

Những gì Kim Tuyết Mai trải qua làm cho Cao Phong không khỏi nhớ tới cảnh ngộ của mình. Không hiểu sao giữa hai người có nhiều điểm tương đồng.

Ngay cả nhà họ Cao, nơi Cao Phong sinh ra và lớn lên anh cũng không tùy tiện tha thứ thì làm sao có thể nhân từ với bọn Kim Hùng Sơn?

"Cao Phong! Mẹ nó, ở đây cũng có phần cho cậu nói chuyện hay sao?

Kim Hồng Vũ đang khó chịu, bây giờ anh ta có thể nhẫn nhịn với Kim Tuyết Mai, nhưng cái tên Cao Phong này là cái thá gì?

"Đây là nhà em, Cao Phong là chồng của em. Đương nhiên anh ấy có quyền nói chuyện.

"Anh ấy cũng là một thành viên trong gia đình. Nếu như anh ấy muốn thì lúc nào cũng có thể đuổi anh đi.”

Cao Phong còn chưa nói, Kim Tuyết Mai đã đột nhiên nhìn về phía Kim Hồng Vũ, lạnh lùng mà trả lời.

Kim Hồng Vũ sững sờ, miệng mấp máy nhưng không dám lên tiếng, ỉu xìu cúi đầu xuống.

Anh ta nghĩ là Cao Phong không được người nhà Kim Tuyết Mai chào đón, nhưng anh ta vĩnh viễn không ngờ tới tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Cao Phong.

Bao gồm cả chuyện anh ta sẽ đến mời Kim Tuyết Mai đã được Cao Phong nói cho cả nhà Kiều Thu Vân biết sớm.

Cho nên trước khi chưa làm rõ thân phận thần bí của Cao Phong, Kiều Thu Vân cũng không dám có thái độ gì đối với Cao Phong.

Kim Hồng Vũ chú ý giọng điệu nói chuyện của cháu. Cao Phong dù có vô dụng thì cũng là con rể của thím. Thím có thể mắng nó nhưng cháu thì không được”.

Trong lòng Kiều Thu Vân vô cùng thoải mái. Mấy năm qua đây là ngày mà bà cảm thấy nở mày nở mặt nhất.

Kim Tuyết Mai cũng thấy trong lòng dễ chịu. Từ trước tới giờ cô đều thấp cổ bé họng xí nghiệp Kim Thiên, chưa bao giờ dám nói chuyện với Kim Hồng Vũ như thế.

Bây giờ đúng là phong thủy thay đổi nhưng Kim Tuyết Mai cũng biết, chuyện này nhất định có liên quan rất lớn tới Cao Phong.

Cao Phong kinh ngạc nhìn Kiều Thu Vân. Kim Tuyết Mai nói chuyện giúp mình thì thôi nhưng Kiều Thu Vân là lần đầu tiên chân chính bênh vực mình.

Xem ra Kiều Thu Vân cũng không phải là không có thuốc chữa, chỉ là trước đây đã quá thất vọng với Cao Phong mà thôi.

"Vậy phải làm như thế nào thì Tuyết Mai mới đồng ý trở về?” Kim Hồng Vũ ồm ồm nói.

"Rất đơn giản, anh chỉ cần thực hiện lời cá cược của mình là được.” Cao Phong nhẹ nhàng mở miệng.
Bình Luận (0)
Comment