Rể Quý Rể Hiền

Chương 2974

Chương 2974

“Tuấn Hạo, tôi đã nói với cậu thế nào?”

“Không phải tôi đã nói với cậu là phải giữ gìn lễ phép với khách mời à?”

Đúng lúc này, Cao Phong dẫn Lâm Vạn Quân đi tới, nhíu mày nói với Long Tuấn Hạo.

“Ồ, chủ nhân bữa tiệc tới.”

Viên Hoàng Duy nhe răng cười một tiếng, sau đó đứng nguyên tại chỗ.

“Cha, làm sao bây giờ? Cao Kình Thiên có dám thách đấu với Viên Hoàng Duy không?” Mai Quỳnh Như nhỏ giọng hỏi.

Mai Hoàng Thiên hơi im lặng hai giây, sau đó nói: “Dù sao cậu Kình Thiên cũng phải dựa vào những nhóm người thuộc biên chế đó mới dám gây sóng gió ở Thành phố Đà Nẵng.”

“Cho nên cha cảm thấy hẳn cậu ta sẽ không dám động vào những người có người nhà làm trong nhà nước đâu.”

Nghe thấy Mai Hoàng Thiên nói như vậy, Mai Quỳnh Như không nói gì nữa.

Với sức mạnh và địa vị của Cao Phong, hẳn bên trong Thành phố Đà Nẵng này không còn người nào dám trêu chọc anh đâu?

Nhưng với người ở trong biên chế nhà nước thì chưa ai dám nói.

“Anh Phong, vì tôi cảm thấy anh ta không phải đến làm khách mà là đến để gây chuyện.” Long Tuấn Hạo nghiến răng nói.

“Gây chuyện?” Cao Phong ra vẻ không hiểu, hơi sững sờ hỏi.

“Đúng.” Long Tuấn Hạo không thích dài dòng, chỉ gật nhẹ đầu.

“Vậy trước đó không phải tôi đã nói với cậu rồi à, đừng nói nhảm với những người gây chuyện mà cứ trực tiếp ném xuống biến.” Cao Phong nhăn mặt.

Anh vừa nói xong câu này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Không chỉ những ông già chủ thế lực khắp nơi trên Thành phố Đà Nẵng mà ngay cả Viên Hoàng Duy cũng sững sờ.

“Cao Kình Thiên đúng không? Có lẽ là anh chưa từng gặp tôi bao giờ, dù sao bạn của Viên Hoàng Duy tôi đều là những người tương đối có địa vị.”

“Những người không ra gì thì không có tư cách làm quen với tôi.”

“Tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Viên Hoàng Duy, nể mặt thì gọi tôi là cậu chủ Duy là được.” Viên Hoàng Duy lườm Cao Phong một chút, từ tốn nói.

“Tôi không hỏi anh, cho nên anh chờ tôi một chút.” Cao Phong không quay đầu lại nói.

Câu nói này làm cho Viên Hoàng Duy tức giận vô cùng.

“Cậu nói đi, phải làm gì với người gây chuyện hả?” Cao Phong khẽ nhíu mày, lần nữa hỏi Long Tuấn Hạo.

“Anh Phong, nhưng mà, nhưng mà…” Long Tuấn Hạo hơi nghiến răng.

Với tính tình của anh ta thì đã muốn đánh Viên Hoàng Duy tơi bời từ lâu, nhưng vẫn không dám làm vậy bởi vì phải lấy đại cục làm trọng.

“Đừng “nhưng mà” nữa, hôm nay tôi sẽ dạy cho mỗi người một bài học.”

“Là anh em của Cao Phong tôi thì nên phản ứng như thế nào khi gặp dạng người như thế này.”

Cao Phong phất tay áo, sau đó chậm rãi quay người nhìn về phía Viên Hoàng Duy, nở một nụ cười hiền hòa.

“Cậu Duy đúng không? Nghe danh đã lâu nghe danh đã lâu, tôi tên là Cao Kình Thiên.”

Cao Phong cười nhạt một tiếng, đưa tay về phía Viên Hoàng Duy.

Viên Hoàng Duy lườm Cao Phong một chút, cũng không nắm lại tay.

Anh ta chỉ sờ cằm nói: “Cao Anh Phong từng chơi chung với tôi, có kể tôi nghe về một con chó phế vật ở nhà họ Cao, hình như cũng tên là Kình Thiên, không phải là anh đấy chứ?”

Anh ta biết rõ mà còn cố hỏi, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ trêu tức.

Mọi người xung quanh cũng vô cùng sợ hãi.

Câu nói này của Viên Hoàng Duy rõ ràng đã mang theo ý làm nhục!

Với tính cách của Cao Phong thì có nhịn được không?

“Ha ha, đúng, chính là tôi, ba năm trước đây tôi bị đuổi khỏi nhà họ Cao.”

Không ai ngờ rằng, dường như Cao Phong không hề nổi giận chút nào mà vẫn giơ tay về phía trước.

Thậm chí làm cho người ta cảm thấy anh hơi khiêm tốn, hèn kém ở trước mặt Viên Hoàng Duy.

Ai cũng không biết rốt cuộc Cao Phong đang nghĩ gì trong đầu.

“Cha, xem ra ở trước mặt nhân viên biên chế của Thành phố Đà Nẵng, nhà họ Cao vẫn không dám làm gì.” Mai Quỳnh Như than nhẹ một tiếng, nói.

Bình Luận (0)
Comment