Rể Quý Rể Hiền

Chương 3016

Chương 3016

“Các người làm gì vậy? Các người bắn thứ gì? Con gái tôi đang mang thai, van cầu các người đừng bắn nó thứ đó!” Sắc mặt Kiều Thu Vân trắng bệch, trong lòng vô cùng kinh hãi, che trước mặt Kim Tuyết Mai kêu lên.

“Mang thai ư?” Thanh niên áo đen nở nụ cười, liếc nhìn bụng Kim Tuyết Mai: “Mang thai, vậy thì tôi sẽ bắn trúng nơi mang thai của cô ta!”

Thanh niên áo đen cười lạnh, cầm một khẩu súng gây mê nhắm ngay bụng Kim Tuyết Mai.

Kiều Thu Vân trực tiếp quỳ xuống.

“Van cầu các anh bắn tôi đi! Đừng bắn con gái tôi! Nó là thai phụ mà! Sao các anh có thể mất hết nhân tính đối xử với nó như thế? Các anh có thù thì đi trả thù đi, sao lại làm hại tới người nhà?” Kiều Thu Vân kinh hãi quỳ xuống van xin thanh niên áo đen, muốn họ đừng tiêm loại thuốc đó cho Kim Tuyết Mai. Nhưng ánh mắt thanh niên áo đen chỉ hiện lên một tia tàn nhẫn.

“Cút đi! Bà nên may mắn vì chúng tôi không muốn giết các người! Không thì hôm nay, toàn bộ núi Bồng Thiên sẽ không còn một người sống sót!” Thanh niên áo đen ngạo mạn nói, cứ như thể anh ta chính là thần linh khống chế mạng sống con người, chậm rãi đặt ngón tay lên cò súng, nhắm vào bụng Kim Tuyết Mai.

Sắc mặt Kim Tuyết Mai trắng bệch, bởi vì có thai không tiện hành động nên không biết phải làm gì bây giờ.

“Tuyết Mai! Chạy mau! Chạy ra đằng sau đi! Đừng để chúng bắt được!” Kiều Thu Vân bỗng hét lên, cắn răng nhào về phía thanh niên áo đen.

“Hừ!” Thanh niên áo đen hừ lạnh, sau đó nhắm ngay Kiều Thu Vân bóp cò súng. Một cây kim nhỏ xíu lập tức bắn trúng đùi Kiều Thu Vân. Kim Tuyết Mai đùi mềm nhũn, ngã xuống đất ngay lập tức. Cùng lúc đó, liều thuốc gây tê bắt đầu lan tràn khắp thân thể, phát huy hiệu lực. Kiều Thu Vân cắn lên đầu lưỡi để giữ tỉnh táo, sau đó nhào lên ôm chân thanh niên áo đen, dùng hết sức cắn trúng đùi anh ta.

“Tuyết Mai! Chạy mau! Chạy ngay đi!” Kiều Thu Vân sốt ruột bảo vệ con gái nên hoàn toàn không suy nghĩ quá nhiều, dùng hết sức bình sinh cắn xé, đôi mắt đỏ ngầu như thể đang nổi điên.

“Á!” Thanh niên áo đen đau đớn hét lên, sau đó liên tục bắn mấy phát đạn gây tê lên người Kiều Thu Vân. Nhưng lúc này Kiều Thu Vân như đã sinh ra kháng thể với thuốc gây tê, chỉ cắn mạnh hơn chứ không thấy nhẹ bớt.

“Á! Kéo bà ta ra! Mau kéo bà ta ra cho tôi! Đồ chó điên!” Thanh niên áo đen ném súng gây mê, sau đó túm tóc Kiều Thu Vân kéo bà ta ra. Nhưng Kiều Thu Vân vẫn liều mạng ôm chặt chân gã thanh niên, chỉ hận không thể dùng hết sức bình sinh. Mười mấy tên mặc đồ rằn ri cũng vội vàng xông lên kéo Kiều Thu Vân.

Kim Tuyết Mai vô cùng kinh hãi, trong lòng vừa sợ vừa giận, rất muốn xông lên giúp đỡ, nhưng cô biết mình không thể giúp được gì. Kim Tuyết Mai sờ bụng, đột nhiên xoay người chạy ra đằng sau. Nếu có thể, cô muốn dùng sinh mệnh của mình để bảo đảm mạng sống cho cái thai trong bụng. Giờ khắc này, Kim Tuyết Mai bỗng nhớ tới mẹ đẻ của mình. Nguyên nhân bà ấy ruồng bỏ mình là gì? Có khi nào cũng là vì bảo vệ mình không?”

“Bắt lấy cô ta! Nhất định phải bắt được cô ta! Phải bắt sống! Mau lên!” Thanh niên đồ đen hét lên, chỉ huy mười mấy người đuổi theo Kim Tuyết Mai.

“Bịch bịch bịch!” Thanh niên áo đen túm tóc Kiều Thu Vân, liên tục đấm lên người bà ta, không hề nương tay. Nhưng từ đầu chí cuối, Kiều Thu Vân vẫn không hề kêu la mà vẫn cắn chặt chân anh ta không chịu nhả ra.

“A!!!” Kiều Thu Vân bỗng rống to, sau đó cắn rách một miếng da thịt dưới chân của thanh niên áo đen.

“Các người muốn hại con gái tôi thì giết tôi trước đi!” Miệng Kiều Thu Vân còn dính máu, điên cuồng gào lên, tiếp tục xông về phía gã thanh niên áo đen.

“Mẹ nó! Đồ điên! Đồ điên!” Thanh niên áo đen liên tục lùi lại, vết thương trên đùi chảy máu, để lại vệt máu thật dài trên mặt đất. Còn Kiều Thu Vân như đã dùng hết sức lực, bỗng trợn mắt ngã xuống đất.

“Tiên sư nó!” Gã thanh niên mắng một tiếng, sau đó nhảy lên đá trúng đầu Kiều Thu Vân. Đầu Kiều Thu Vân bị va chạm với mặt đất, lâm vào hôn mê.

Lại có tiếng bước chân dồn dập vang lên, mười mấy tên mặc đồ rằn ri bắt giữ Kim Tuyết Mai bị khăn bịt miệng trở về đại sảnh biệt thự. Cô đang mang thai nên chung quy là không tiện hành động, không thể thoát khỏi mười mấy binh lính huấn luyện kỹ càng.

“Mẹ nó! Mẹ mày cắn rớt một miếng thịt của tao! Tao sẽ cắn rớt mười miếng thịt của mày!” Gã thanh niên tiến lên cho Kim Tuyết Mai một cái tát thật mạnh. Kim Tuyết Mai bị đánh đến mức ù tai, phẫn nộ nhìn gã thanh niên.

“Đội trưởng, cấp trên còn có chuyện muốn hỏi cô ta, anh chú ý một chút.” Một thanh niên rằn ri nhìn bụng của Kim Tuyết Mai, sau đó không đành lòng khuyên nhủ.

“Mẹ nó!” Gã thanh niên mắng một tiếng, trực tiếp cầm súng gây mê bắn vào bụng Kim Tuyết Mai. Kim gây mê nhanh chóng có hiệu quả, Kim Tuyết Mai dần lâm vào hôn mê.

“Mang nó đi! Khốn khiếp!” Chân gã thanh niên chảy máu lênh lắng, chửi thề một tiếng rồi được binh lính đỡ đi.

Mọi người tới nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ thoáng chốc sau đã biến mất không còn bóng dáng. Núi Bồng Thiên cũng trở về với tĩnh lặng.

Thời gian là công bằng nhất, bất kể anh từng trải qua điều gì, bất kể nơi nào đã xảy ra chuyện gì, nó vẫn luôn trôi qua.

Bình Luận (0)
Comment