Rể Quý Rể Hiền

Chương 3032

Chương 3032

Dựa vào thân phận của ông ta, đúng là không dám tùy tiện ra tay với Diệp Thiên Long.

Rõ ràng, ông ta là người hầu.

Nhưng mà, trong lòng ông ta, vốn dĩ vẫn là đại diện của ông cụ Diệp.

Nếu như có uy hiếp đến sự tồn tại của ông cụ Diệp, cho dù là ai, ông ta cũng không do dự mà ra tay tàn sát.

Ông ta có thể cảm nhận được, tố chất chiến đấu của Diệp Thiên Long, quả thực khi đem so sánh với Trọng Dương Bình thì mạnh hơn rất nhiều.

Chẳng qua là, ông ta cũng không sợ.

Nếu dùng vũ khí nóng, quả thực ông ta không thể dùng.

Nhưng mà nếu như nói về sức mạnh, ông ta có thể tự tin vì bản thân chính là một võ sĩ.

“Ông dám ngăn cản tôi sao?”

Diệp Thiên Long có hơi bực tức, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng.

Lúc này ông ta cũng vô cùng lo lắng, căn bản không cách nào để có thể giữ được bình tĩnh.

Diệp Thiên Long hoàn toàn không biết được ở thành phố Hà Nội bên kia rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.

Nhưng ông ta cảm thấy, nhất định là có liên quan đến ông cụ nhà họ Diệp.

Bây giờ ông ta không thể liên lạc được với Cao Phong, chỉ có thể làm gì đó với ông cụ nhà họ Diệp bên này.

“Gia chủ Diệp, xin lỗi, tôi có trách nhiệm phải bảo vệ chỗ này nên đành ngăn cản ông.” Người đàn ông trung tuổi trầm giọng trả lời.

“Ông không sợ cái chết sao?” Diệp Thiên Long càng tức giận hơn nữa.

“Chỉ cần chưa chết, thì nhất định phải bảo vệ chỗ này.”

Dáng vẻ của người võ sĩ trung tuổi rất kiên quyết.

Sự cố chấp và kiên định này làm cho Diệp Thiên Long không biết nên làm sao.

Dù nói thế nào đi nữa, đây cũng là vệ sĩ của ông cụ nhà họ Diệp.

Nếu như Diệp Thiên Long kiên quyết xông vào giết chết ông ta vậy thì chính là bất nhân bất nghĩa bất hiếu.

“Ông cụ, nếu như cha cứ trốn mãi không chịu ra thì hậu quả cha không thể gánh nổi, nhà họ Diệp chúng ta cũng không thể gánh nổi đâu!”

“Còn cả cái Thủ Đô rộng lớn này nữa, không một ai có thể gánh nổi đâu!”

Diệp Thiên Long ngăn cản người vệ sĩ trung tuổi, quay trở lại bên trong sân la lớn.

Ông ta nói những câu này, nhất định không phải là đang đe dọa.

Mặc dù bây giờ ông ta không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng lúc Cao Phong gọi điện thoại cho ông ta, giọng điệu và trạng thái rất khác thường.

Lỡ như làm ra chuyện gì thì đến lúc đó sẽ là quá muộn để nói bất cứ điều gì.

“Nhân vật lớn như thế nào mà làm cho con sợ đến như vậy?”

Chỉ một lát sau, phía trong liền truyền ra giọng nói của ông cụ nhà họ Diệp.

“Trước tiên cha hãy cho con đi vào rồi chúng ta trực tiếp nói chuyện.” Diệp Thiên Long khẽ cau mày.

“Cho bọn họ vào đi.” Ông cụ nhà họ Diệp từ tốn mở miệng.

Nghe nói như thế, người đàn ông trung tuổi kia mới khẽ gật đầu, lúc này dịch cơ thể sang một bên để Diệp Thiên Long đi vào.

Diệp Thiên Long trực tiếp bước vào, mà Trọng Dương Bình cũng bước vào theo.

“Bịch!”

Người đàn ông trung tuổi nắm lấy cánh tay của Trọng Dương Bình.

“Còn muốn đánh nhau sao?” Trọng Dương Bình kinh ngạc, lập tức muốn chống cự lại.

“Răng rắc!”

Người trung đàn ông tuổi không nói lời nào, bàn tay đột nhiên dùng sức, lập tức chỉ nghe thấy cánh tay của Trọng Dương Bình kêu lên răng rắc.

Sau đó, cảm giác đau đớn do trật khớp dần dần biến mất hẳn.

Chỉ một hành động tùy ý đã làm cho cánh tay bị thương của Trọng Dương Bình được phục hồi như ban đầu.

Trọng Dương Bình trợn tròn mắt, sửng sốt vài giây, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng đi theo Diệp Thiên Long vào trong sân.

Sau khi Diệp Thiên Long bước vào sân, không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi vào trong nhà, đồng thời tiện tay đóng cửa phòng lại.

Bình Luận (0)
Comment